chọn anh ấy rồi! Nhất định tớ sẽ cưa đổ cho cậu xem! - Vừa nói Sonoko vừa giơ nắm đấm lên trước mặt Ran, ra vẻ quyết tâm.
- Này, bạn ở góc kia! Bạn có nghe hướng dẫn không đấy? Ủa, hình như cậu là... Kudo Shinichi phải không?
Anh Minamida nhắc nhở Sonoko khi thấy cô nói chuyện, rồi ánh mắt anh ta dừng lại ở Shinichi.
- Hả? Cậu thám tử học sinh trung học danh nổi như cồn đây á? Thế mà tôi hoàn toàn không biết. - Cô Nishida ngạc nhiên nhìn thẳng vào mặt Shinichi.
- Tôi là một fan trung thành của cậu đấy! Gặp được cậu thế này tôi vui quá, à không, phải nói là vinh hạnh chứ! - Nói rồi anh ta chìa bàn tay đen sạm vì cháy nắng về phía Shinichi.
Shinichi chìa tay ra trong tâm trạng khá ngại ngùng. Thật không ngờ cái bắt tay của anh Minamida quá mạnh, khiến cậu bất giác nhăn mặt.
- Ha ha, xin lỗi cậu! Tôi vui quá nên hơi mạnh tay mất rồi. - Anh Minamida cười trừ, luống cuống thế nào làm cho chiếc bình oxy từ nãy vẫn để dưới chân lăn ra phía sau và rơi ùm xuống biển.
- Xì! Có con gái đẹp nhường này đứng ở đây mà sao anh ta không thèm để ý, lại đi bắt tay cái tên Shinichi kia chứ! Không lẽ anh ta chỉ hứng thú với đàn ông?
- Thôi đừng khùng nữa!
Shinichi vừa liếc nhìn Sonoko với nét mặt thản nhiên vừa đeo mặt nạ vào, bàn tay phải vẫn còn tê rần rần do cái nắm tay quá mạnh của anh Minamida. Cậu cảm nhận được sự ngưỡng mộ của anh đã dành cho mình trong cái bắt tay mạnh quá mức cần thiết ấy.
- Được thôi! Kể cả anh ta là hạng mê đàn ông đi nữa thì mình cũng sẽ làm cho anh ta phải chết mê chết mệt đàn bà con gái cho coi!
- Sonoko! Mọi người chuẩn bị gần xong rồi kìa!
- Hả?
Sonoko giật mình nhìn lên thì thấy Ran đã sẵn sàng trong bộ đồ lặn với đầy đủ bình dưỡng khí, áo lặn, và cả mặt nạ. Sợ bị bỏ rơi, cô cuống cuồng gỡ chiếc ruy băng kẹp tóc hàng hiệu, chụp mũ bơi, rồi đeo bình dưỡng khí.
- Nào, các bạn hãy theo cầu thang kia mà xuống biển! - Anh Minamida đã xuống nước từ trước, anh ta chỉ vào bậc cầu thang và nói với mọi người.
Vừa nghe dứt lời, Sonoko lanh chanh gạt đám bạn ra để bước về phía cầu thang trước tiên. Đám học sinh còn lại cũng lần lượt xuống cầu thang để dầm mình trong làn nước biển.
Tất cả mọi người vẫn an toàn.
Các học sinh đều đông đủ, không thiếu một ai.
Shinichi nhìn quanh một lần nữa như để xác nhận xem có kẻ nào khả nghi hay không, bởi tên tội phạm đã tuyên bố rằng hắn sẽ ra tay ở trên phương tiện giao thông. Nhưng đến thời điểm này mọi chuyện vẫn ổn nên có lẽ thắng bại đã được phân định khi cuộc lặn kết thúc và tất cả trồi lên mặt nước. Sau khi quan sát thấy mọi người đã xuống biển an toàn, Shinichi mới tiến đến cầu thang.
Lại nói về nhóm học sinh, từ khoảnh khắc đầu tiên chạm nước biển, tất cả đều có một cảm giác như đang được chu du giữa bầu trời. Mặt nước xanh trong thăm thẳm nhìn xuyên suốt tới tận đáy. Thế giới này hoàn toàn khác biệt với thế giới bị ánh nắng mặt trời thiêu đốt lúc còn ở trên boong tàu, còn nước biển thì mát mẽ dễ chịu vô cùng. Ông Azuma đang dẫn đầu, ông nhẹ nhàng điều khiển đôi chân nhái, rẽ nước tiến về phía trước. Cả nhóm học sinh nối theo sau, bắt đầu cuộc lặn biển trong tâm trạng hồi hộp xen lẫn thích thú.
Lặn được khoảng ba phút, trước mắt mọi người hiện ra đủ các loài cá sặc sỡ và một rừng san hô đẹp tuyệt vời. Tất cả đều đang ngậm ống thở nên không thể nghe thấy tiếng nhau, nhưng Shinichi biết chắc rằng các bạn mình vừa reo lên sung sướng. Bởi khi rặng san hô vừa hiện ra thì chân nhái của tất cả mọi người đều ngừng chuyển động.
Ran và Sonoko đều nhớ lại lời giới thiệu của anh Minamida. Anh ta nói san hô ở đây rất đa dạng, có tới hơn ba trăm loài tất cả, nào là san hô nhánh, san hô bàn... Điểm nổi bật là vùng biển này có rất nhiều loài cá đặc biệt, đủ làm say mê cả những du khách là lính mới của môn lặn biển. Quả đúng như lời anh ta nói, tất cả học sinh nữ đang mê mải chiêm ngưỡng chú cá hề sặc sỡ khi thấy chú vừa ló mặt ra khỏi đám hải quỳ. Trước đây bọn con gái đã từng bị hớp hồn bởi một bộ phim hoạt hình mà nhân vật chính là chú cá đáng yêu này.
Vừa thấy khuôn mặt dễ thương của chú cá hề ló ra khỏi đám hải quỳ đang đung đưa trong làn nước, Sonoko và bọn con gái lập tức bấm tanh tách chiếc máy ảnh chịu nước, chụp lấy chụp để hết kiểu này đến kiểu khác. Bọn con trai thì mải mê với mấy con lươn biển đang vùi mình trong cát trắng, chốc chốc lại thò phần đầu ra. Lươn biển là loài cá thân mềm, màu trắng, có cái mặt hết sức dễ thương. Mỗi khi có ai đó trong bọn con trai định sà tới gần là thoắt một cái các chú lươn lập tức biến mất dưới lớp cát.
Ngắm nhìn khung cảnh đẹp như mơ trước mặt, một suy nghĩ bỗng vụt qua trong đầu Shinichi, rằng lá thư thách đấu kia cũng chỉ là một cơn ác mộng mà thôi. Đang phiêu diêu thì người hướng dẫn ra hiệu lệnh "nổi lên", kéo tất cả về thực tại.
Tất cả ngước nhìn lên mặt nước, thì đã thấy con tàu đang chờ sẵn. Và khi mọi người ra khỏi mặt nước, lúc ấy mặt trời đã bắt đầu ngả về phía Tây. Nhóm học sinh lần lượt leo lên cầu thang để trở về tàu. Shinichi leo lên tàu đầu tiên, cậu bắt đầu đếm sĩ số. Người thứ mười là Sonoko đang cùng lên với anh Minamida, vừa thấy họ cậu như trút đi được một phần lo lắng.
- Trước khi tàu cặp bến, các em hãy tranh thủ tắm tráng và thay quần áo. Vì khi tàu cập bến, chúng ta sẽ lên xe buýt và đi tham quan vài địa điểm nổi tiếng nữa. - Thầy Kitajima dõng dạc ra lệnh cho nhóm học sinh.
Thế là nhóm học sinh chia nhau vào hai phòng tắm nam - nữ riêng biệt, sau khi thay quần áo, tất cả lại tập trung tại boong tàu. Họ cùng nhau ngắm biển, chụp ảnh cho nhau lưu lại những giây phút khó quên.
Shinichi bất chợt quay sang nhìn anh Minamida thì thấy anh ta vẫn mặc nguyên bộ đồ lặn, một mình thu dọn đống mặt nạ và ống thở mà đám học sinh vừa sử dụng. Sonoko thì đã thay xong quần áo đang tiến về phía anh ta.
- Anh Minamida có bạn gái chưa ạ?
- Cái gì cơ? Tại sao em hỏi vậy?
- Tại sao á? Anh biết mà còn hỏi! - Sonoko nhìn Minamida bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
- Ha ha ha... Xin lỗi em nhé, anh có việc phải làm nữa.
Như muốn lảng tránh ánh mắt của Sonoko nên anh Minamida bắt đầu dùng tay trái vác từng bình oxy mà các học sinh đã sử dụng đem chất vào góc tàu.
- Để em giúp anh! - Nói rồi, Sonoko ghé vào định vác một bình, thế nhưng... - Ối, sao mà nặng thế! Vừa vác lên, cô liền khuỵu xuống ngay vì không chịu được sức nặng của chiếc bình.
Như không nhìn thấy việc đó, anh Minamida vẫn thản nhiên dùng tay trái nhấc từng chiếc bình lên một cách ngon lành.
- Ôi, anh giỏi ghê! - Sonoko kêu lên thán phục.
Shinichi từ nãy giờ vẫn quan sát cảnh đó, nhưng nét mặt cậu không hề biểu cảm gì hết, cậu chuyển hướng nhìn về phía con tàu đang lao tới. Con tàu vẫn đang chạy hết tốc lực về phía bờ.
Vừa ngắm biển, Shinichi vừa suy nghĩ. Còn khoảng hai mươi phút nữa là tàu sẽ về tới cầu cảng của khách sạn. Con tàu này đang chạy với vận tốc 30 hải lý/giờ, cho nên không thể có kẻ nào đó từ bên ngoài trèo vào tàu mà không bị phát hiện được... Vậy có thể suy đoán Kẻ bắt cóc chính là một trong số những người đang có mặt trên tàu. Nhưng có thể là ai nhỉ...? Shinichi lại đảo mắt một vòng.
Ông Azuma đang điểu khiển tàu, mắt nhìn phía trước, tay nắm chặt bánh lái. Cảm nhận được ánh nhìn của Shinichi, ông quay sang và nở một nụ cười thân thiện. Có lẽ ông ta nghĩ rằng cậu này có hứng thú với việc lái tàu. Shinichi cũng vội gật đầu đáp lễ, rồi cậu chuyển ánh mắt lên boong phía trước. Ở đó, thầy giáo dạy thay Kitajima và cô hướng dẫn viên Nishida của Công ty Du lịch Teitan đang mở tờ lịch trình trước mặt và trao đổi gì đó. Có lẽ cả hai đang xác nhận lại lịch trình tiếp theo... Ngay bên cạnh, anh chàng phụ tá Minamida đã mở cửa hầm tàu, và cất những bình oxy vào đó. Sonoko lăng xăng vần những chiếc bình ở xa lại gần chỗ anh Minamida, miệng vẫn rên rỉ kêu nặng.
Trong bốn nhân vật: hướng dẫn viên lặn Azuma, anh chàng phụ tá Minamida, thầy giáo dạy thay Kitajima, và cô hướng dẫn viên Nishida của Công ty Du lịch Teitan... liệu ai có thể là Kẻ bắt cóc? Dù có là ai đi nữa thì việc bắt cóc một học sinh rồi đưa đi khỏi con tàu là điều không tưởng... Nhưng rồi cậu lập tức nhớ ra việc tên tội phạm đã ra tay rất hoàn hảo với cô bạn mình ngay trên máy bay trong khi họ đang bay với vận tốc 800km/giờ. Nghĩ rồi cậu lại quan sát xung quanh một lần nữa. Bỗng "bộp bộp", có ai đó vỗ vào vai cậu. Shinichi quay người lại thì thấy Ran đang đứng đó miệng cười tươi.
- Có chuyện gì à, sao từ nãy trông mặt cậu đáng sợ thế?
- Không, có gì đâu...
- Nếu không có thì tốt...
Ran biết chắc Shinichi đang có chuyện gì đó giấu cô, nhưng thấy cậu không muốn nói nên cô cũng chẳng gặng hỏi thêm.
- Gió biển dễ chịu quá nhỉ! Shinichi, tụi mình chụp ảnh nhé!
- Hả?
- Ngày còn bé bọn mình rất hay chụp ảnh chung, nhưng dạo gần đây thì chẳng có bức nào cả. Cậu đồng ý chụp đi mà! - Vừa nói Ran vừa chìa máy ảnh về phía Shinichi rồi nhanh chóng đứng sát vào cậu. Cô hướng ống kính vào phía hai người rồi nói to: "Một hai... ba!" và bấm tách một cái.
Ran thích thú xem lại ảnh trên màn hình, nét mặt lộ rõ vẻ vui sướng. Thế nhưng trong ảnh là một Shinichi mặt đang méo xệch.
- Shinichi! Cậu cười lên có được không! Nào, chụp kiểu khác! - Nói rồi, Ran lại chuẩn bị giơ máy ảnh lên. Đúng lúc ấy thì...
- Á!!! - Một tiếng thét vang lên.
- Là Sonoko!
- Đúng rồi!
Shinichi gật đầu xác nhận với Ran rồi chạy như bay về phía boong sau. Ran cũng ngay lập tức đuổi theo. Cả hai chạy đến nơi thì thấy người Sonoko đang vắt qua lan can tàu.
- Cậu làm sao đấy?
- Ơ... Không sao... Tại hồi trưa tớ ăn gì, bây giờ bị nôn ra y như thế nên hơi khiếp thôi.
Sonoko vẫn vắt ngang người qua lan can tàu, nét mặt xanh như tàu lá.
- Tưởng gì, chỉ là hiện tượng say sóng thôi! - Shinichi trông thấy bộ dạng Sonoko thì thở phào nhẹ nhõm.
- Thế cậu tưởng gì hả? - Sonoko lườm Shinichi bằng đôi mắt hình viên đạn.
- Suzuki! Em không sao chứ? - Thầy Kitajima cùng cô hướng dẫn Nishida lao tới với vẻ mặt đầy lo lắng. - Gió to quá nên tàu bị rung lắc dữ lắm!
Nói rồi, thầy bước tới định đỡ lưng cho Sonoko. Nhưng Sonoko giật mạnh người rồi tự mình đứng phắt dậy.
- Thầy đừng có lạm dụng, thầy làm em càng khó chịu thêm!
- Sonoko, cậu nói năng kiểu gì