Tiểu thuyết Conan: Lá Thư Thách Đấu Gửi Kudo Shinichi (Kudo Shinichi và Hattori Heiji quyết đấu)

Chương 4



Ngôi nhà búp bê ma thuật

 

Gần đây Ran đang theo học lớp làm búp bê của Kubo Kensuke trong thành phố. Kubo là nghệ nhân trẻ có khả năng làm ra những con búp bê trông thật tới mức được gọi là “búp bê sống” và nhận được đơn đặt hàng từ khắp nơi trên thế giới. Gần đây anh bắt đầu dùng phần mềm chat để dạy mọi người cách làm búp bê. Ran mới nhìn búp bê anh ta làm một lần mà đã mê mẩn tới mức quyết định theo học lớp của anh. Cô bạn thân Suzuki Sonoko cũng đi cùng Ran, nhưng mục đích của cô nàng lại khác hẳn: nghệ nhân búp bê Kubo có vẻ ngoài điển trai vô cùng.

 

Một phần vì thế mà lớp học làm búp bê của Kubo dạo này rất đông học viên nữ. Hôm nay, ở lớp còn có người của chương trình truyền hình Buổi trưa tới phỏng vấn.

 

- Ran, nhìn đầu ngón tay thanh thoát khéo léo kia đi... - Sonoko hích Ran đang pha màu sơn.

 

- Hả, gì cơ? - Ran ngừng tay nhìn theo ánh mắt cô bạn. Kubo đang dùng bút lông vẽ chân dung một cô gái lên giấy dó. Dưới bàn tay thoăn thoắt của anh, chẳng mấy chốc bức tranh đã thành hình.

 

Kubo có mái tóc màu hạt dẻ, làn da trắng gần như trong suốt và đôi mắt to như ngọc trai đen. Anh chỉ mặt quần bò cũ và áo len đơn giản, nhưng vẫn khiến các cô gái khác mêm mẩn ngắm nhìn như Sonoko đang làm.

 

- Đúng là người đẹp làm ra thứ gì cũng đẹp...

 

- Trời đất ạ... Cậu cắt xốp theo thiết kế đi chứ! - Ran bực bội nhìn tấm xốp Kubo phát cho các học viên. Tấm dưới chân Sonoko vẫn chưa được dụng vào.

 

- Được rồi... - Sonoko đáp lấy lệ, mắt vẫn dán vào Kubo.

 

- Cậu có thói quen chẳng hay ho tí nào... - Ran thử trách móc nhưng chính cô cũng biết Sonoko bỏ ngoài tai lời của mình, nên đành quay lại làm việc.

 

Một nữ phóng viên cầm micro đứng trong ánh sáng của cây đèn đài truyền hình dựng lên. Cô bắt đầu nói:

 

- Xin chào quý vị và các bạn, tôi là Matsumoto Rie. Hôm nay tôi sẽ cùng các bạn tới thăm lớp học làm búp bê của nghệ nhân Kubo Kensuke. Lớp học này đã rất đông rồi, nhưng anh Kubo còn mở cả lớp dạy trực tuyến nữa. Những người theo học giờ rải rác ở khắp các nơi trên thế giới, con số đó phải lên tới vài chục ngàn. Mà phải công nhận, con búp bê nào anh làm cũng y như người thật ấy nhỉ! - Phóng viên Matsumoto tròn xoe mắt nhìn những con búp bê trẻ con dễ thương được xếp trên giá.

 

- Cảm ơn cô... Biết là khen khách sáo nhưng tôi vẫn vui quá. - Kubo bẽn lẽn cười.

 

- Tôi có khách sáo đâu, chúng tuyệt thật mà. Qúy vị và các bạn nhìn con búp bê này xem. Cậu bé này được chế tác tỉ mỉ từ màu tóc đến từng lọn tóc xoăn lại còn đôi má hồng nhạt như cánh đào. Đôi tai cũng thật tinh xảo, còn đôi mắt thì đen nhánh, lông mày được chăm chút đến từng sợi một. Trông giống người thật quá phải không? - Cô phóng viên say sưa ngắm nghía con búp bê.

 

- Chị ấy ngạc nhiên cũng không có gì lạ đâu. Chính tớ khi nhìn thấy con búp bê đó lần đầu đã muốn cất tiếng chào rồi. - Ran vừa nhớ lại vừa xấu hổ cười. Khi mới bước chân vào lớp, Ran đã hỏi cậu bé búp bê: “Bố có nhà không?” vì nghĩ nó là con trai Kubo.

 

Sonoko cũng cười:

 

- Nếu Ran không nhắc thì tớ cũng làm thế rồi. Tớ nghe nói từ tất, giày, đến quần áo của con búp bê đều do thầy Kubo làm hết đấy.

 

- Không chỉ thế đâu. Con búp bê đó được làm dựa trên một cậu bé có thật. Cả căn phòng của cậu bé đó cũng được tái hiện lại y hệt đấy.

 

- Ủa, thật à?

 

- Ừ. Tớ đã rất ngạc nhiên khi xem bộ ảnh chụp các tác phẩm của thầy.

 

- Chà... Nhưng chắc phải công phu thế thì người ta mới làm ra được “búp bê sống” nhỉ... - Sonoko thán phục.

 

Nữ phóng viên Matsumoto tiếp tục phỏng vấn:

 

- Thầy Kubo chú ý những gì khi làm búp bê?

 

- Xem nào... Ở Nhật ngày xưa người ta làm búp bê để chúng gánh giúp bệnh tật hay tai ương của con người, hoặc coi nó là vật chứa linh hồn của thánh thần...

 

- Ôi, búp bê được dùng để tránh tai ương hoặc chứa linh hồn sao? - Cô phóng viên cố tình ra vẻ ngạc nhiên thái quá.

 

- Vâng. Nhưng giờ búp bê có vai trò khác. Thời bây giờ người ta dùng búp bê làm vật trưng bày, hoặc sử dụng trong các công viên, nhà ma.

 

- Đúng. Đó là do thời đại thay đổi rồi phải không? - Matsumoto gật đầu, hỏi tiếp.

 

- Tôi nghĩ vậy. Nhưng búp bê trước nay về bản chất vẫn không thay đổi. Cái thay đổi là con người

 

- Con người ấy à? - Nữ phóng viên ngơ ngác.

 

- Nếu trong lòng đang giận dữ, người ta sẽ thấy con búp bê trước mặt mình cũng tức giận. Nếu trông nó buồn bã thì chứng tỏ người đó đang buồn. Bản thân con búp bê chẳng làm gì, mà cũng chẳng thể làm gì. Nó chỉ là tấm gương phản chiếu sự thay đổi lòng dạ của con người cùng với thời gian mà thôi.

 

- Tôi hiểu rồi, bản thân con búp bê dù sao cũng chỉ là vật vô tri vô giác...

 

- Vâng. Những người hiện đại chúng ta chăm sóc búp bê, vì họ thấy được sự cô đơn của bản thân phản chiếu trên con búp bê đó, nên thực chất là họ đang quan tâm, chăm sóc chính bản thân mình.

 

- Có lẽ điều đó chứng tỏ xã hội ngày nay nhiều người cô đơn...

 

- Có lẽ vậy.

 

- À mà anh không làm búp bê nữ sao? - Matsumoto nhìn quanh căn phòng.

 

- Ở đây không có thôi, chứ tôi vẫn làm mà.

 

- Tôi quên mất là anh luôn giữ bí mật về khối lượng cũng như nơi cất giữ các tác phẩm của mình. Điều đó càng làm cho anh có vẻ bí ẩn, làm người khác luôn muốn tìm hiểu thêm. - Phóng viên Matsumoto tò mò.

 

- Ha ha, cô nói quá rồi. Chẳng qua là tôi muốn tập trung đầu óc mỗi khi làm búp bê thôi. Các nghệ nhân đều vậy mà?

 

- Đúng là nhiều người không tiết lộ tiến trình hoàn thành tác phẩm thật. Thế thầy Kubo thể hiện những mặt nào của bản thân lên búp bê, mà lại còn là búp bê nữ nữa?

 

- Ừm... Tôi tự cho mình có tình yêu mãnh liệt, vì thế búp bê nữ tôi chế tạo cũng được truyền tải sự mãnh liệt ấy.

 

- Tình yêu mãnh liệt à...? Trông anh có vẻ ôn hòa mà? - Matsumo

 

- Không có chuyện đó đâu. Trông thế này nhưng tôi nhiệt huyết lắm.

 

- Thế cơ à? Tôi chắc chắn là fan hâm mộ nữ của anh đang sung sướng đấy. - Cô phóng viên vui vẻ nói. Cô kết thúc buổi phỏng vấn bằng việc thông báo lịch buổi triển lãm cá nhân của Kubo vào tuần tới, rồi cho chuyển màn hình về trường quay.

 

- Trông thế này mà nhiệt huyết... Ôi, anh có thể trao cho em tình yêu mãnh liệt đó! - Ở góc lớp, Sonoko một mình phấn khích.

 

- Cậu nói ít làm nhiều đi xem nào. Cứ thế này thì bao giờ cậu mới làm xong con búp bê?

 

- Hừm, Ran có tên bạn trai thám tử rồi, cần gì lo kiếm người yêu nữa? - Sonoko phồng má giận dỗi.

 

- Shi... Shinichi có phải... Bọn tớ chỉ là bạn từ nhỏ thôi mà! - Ran đỏ ửng mặt cãi.

 

- Thế nào cũng được. Ôi, cậu đã sơn màu rồi à? - Sonoko tròn xoe mắt nhìn bạn đang tô màu da người lên con búp bê. Cô nàng hốt hoảng cắt tấm xốp dưới chân thành hình búp bê, mặt như sắp khóc. - Tớ thậm chí còn chưa cắt xốp nữa...

 

- Sau khi cắt, cậu phải đắp đất sét lên trên xốp, khi đó công đoạn làm búp bê mới thật sự bắt đầu.

 

- Sao lại phải làm nhiều thứ lằng nhằng thế? Tớ thấy bỏ qua công đoạn cắt xốp mà dùng đất sét nặn búp bê có phải nhanh hơn không?

 

Ran vừa mở miệng định trả lời thì có giọng nữ dịu dàng vang lên từ sau lưng Sonoko:

 

- Nếu làm toàn bộ búp bê bằng đất sét thì sản phẩm sẽ rất nặng, làm sao bế lên được?

 

- Ừ nhỉ... - Sonoko ngớ người gật đầu rồi mới phát hiện ra giọng vừa rồi không phải của Ran. Cô ngạc nhiên quay ra sau. - Ủa, chị là ai thế ạ?

 

- Thôi chết, chị quên không giới thiệu. Chị tên là Mizutani Yukino, cũng là một họ ở đây. - Cô gái xinh đẹp khoảng hai mươi tuổi có mái tóc ngắn và nước da trắng ngần.

 

- Em biết tên chị. Chị làm búp bê đẹp lắm! - Mắt Ran lấp lánh ngưỡng mộ. Cô chỉ chiếc bàn đặt cô búp bê xinh xắn phía sau. - Cậu nhìn kìa.

 

- Ôi, đẹp thật... - Sonoko tròn xoe mắt ngạc nhiên. Con búp bê của Yukino quả là một trời một vực so với con mà Sonoko đang làm.

 

- Chị học ở đây đã được ba năm rồi, khá hơn các em cũng có gì lạ đâu. Nếu không tiến bộ thì thầy Kubo mắng chết... - Yukino nhìn Kubo đang tiếp tục vẽ nháp một cách phiền muộn. Cô quay sang Ran, gương mặt u ám. - Ran... Chị nhờ em một việc được không?

 

- Em ấy ạ? - Ran giật mình thấy vẻ đau buồn của Yukino.

 

- Ừ, cái này... - Yukino nhìn ngó xung quanh rồi đưa cho Ran một tờ giấy nhỏ.

 

Ran chưa kịp mở nó ra thì có tiếng Kubo gọi:

 

- Mizutani, em lên đây một chút được không?

 

- Vâng! - Yukino căng thẳng đáp. Cô vội vàng chạy tới cạnh Kubo, bồn chồn hỏi. - Có chuyện gì thế ạ?

 

- Hôm nay anh có hẹn đi uống ở khu Roppongi với người của đài truyền hình, em có muốn đi cùng không?

 

- Em xin lỗi, hôm nay em hơi bận... - Yukino cúi gằm mặt vẻ hối lỗi.

 

- Thế à, tiếc quá...

 

- Hôm nay anh không tới xưởng à?

 

- Chắc anh sẽ đi với mấy người kia tới tối muộn nên thôi. - Kubo nhăn mặt cười.

 

Sonoko nghe lỏm được cuộc trò chuyện bèn làm mặt tiếc nuối rõ rệt:

 

- Ôi phí thế, thầy rủ mà không đi! Là mình thì mình sẵn sàng!

 

- Sonoko đã đủ tuổi uống rượu đâu! - Ran nghiêm khắc nhắc nhở.

 

- Tớ biết rồi. À, tờ giấy chị Yukino đưa cậu viết gì thế? - Sonoko tò mò hỏi.

 

- Tớ không biết... - Ran mở mẩu giấy ra. - A...!

 

Mắt Ran mở to kinh ngạc.

 

Ran và Sonoko đứng dậy ra về khi tan học. Trời đã sang tháng ba, mà trên đường vẫn còn những vệt tuyết, bầu trời bị nhuộm một màu chì u ám và gió thổi thành từng đợt lạnh cắt da.

 

- Cho tớ biết tờ giấy viết gì đi mà! - Sonoko sốt ruột hỏi Ran.

 

- Ừm... - Ran ngập ngừng gật đầu, lấy mẩu giấy nhỏ từ túi áo khoác ra đọc. - Sau khi tan học, em có thể đến căn hộ của chị không? Chị có điều muốn tâm sự với em. Chị xin lỗi vì nhờ em đột ngột thế này, nhưng đây là vấn đề liên quan đến tính mạng của chị.

 

- Vấn đề liên quan đến tính mạng á?

 

- Ừ... Tớ nghĩ chị ấy nói hơi quá... - Ran lẩm bẩm.

 

- Chị Mizutani học ở lớp đó ba năm rồi đúng không?

 

- Ừ. Giờ chị ấy còn giúp việc làm búp bê cho thầy Kubo và được thầy tín nhiệm lắm.

 

- Tín nhiệm ấy à... Biết đâu hai người đó...? - Sonoko đột nhiên ngập ngừng.

 

- Ừ, họ đang yêu nhau.

 

- Hả! Cái gì cơ? Tình yêu cháy bỏng của tớ chưa được thổ lộ ra mà đã bị dập tắt phụt rồi! - Sonoko thất vọng buông thõng hai vai.

 

- Tình yêu cháy bỏng cái gì? Cậu theo học lớp của thầy mới được một tuần mà? - Ran

 

- Ran, tình yêu không phải vấn đề thời gian! Nó có thể bùng lên chỉ trong một khoảnh khắc!

 

- Khoảnh khắc á? Tớ thấy Sonoko “bùng lên” hơi nhiều đấy... - Ran lí nhí.

 

- Cậu nói sao? - Sonoko làm vẻ mặt thật đáng sợ.

 

- Không có gì... - Ran lấp liếm. Cô tìm cách để Sonoko vui lên, rồi cùng bạn tới căn hộ Beika nơi Mizutani Yukino sống.

 

- Chỗ này ngay gần nhà Ran nhỉ.

 

- Ừ.

 

- May quá. Nếu chị ấy ở gần nhà tớ thì chẳng biết tớ sẽ làm gì để trả thù cho vụ cướp người yêu này đâu.

 

- Sonoko...!

 

- Tớ đùa đấy. Tớ ổn rồi mà! - Sonoko nhe răng cười trước bộ mặt hốt hoảng của Ran.

 

- Trời ạ... - Ran thở phào nhẹ nhõm. Đúng là Sonoko dễ phải lòng người khác, nhưng vượt qua đau khổ cũng nhanh chẳng kém. - Đi nào!

 

- Ừ. - Sonoko gật đầu. Cả hai bước vào thang máy trong căn hộ.

 

Ran vừa ấn chuông phòng 404 thì Yukino mở cửa ngay.

 

- Ôi, em đến rồi! -Yukino có vẻ thật sự mừng rỡ.

 

- Chúng em xin phép... - Ran và Sonoko cúi đầu lễ phép.

 

- Các em cứ vào đi. - Yukino dẫn khách vào ngồi trên ghế sofa.

 

Phòng khách có treo rèm cửa màu rượu vang và trải tấm thảm màu be trang nhã. Trong phòng kê một chiếc tủ trang trí cổ kiểu Tây, trên đó đặt đồng hồ điện tử và con búp bê, có lẽ là do Yukino làm.

 

- Phòng đẹp quá! - Ran nhìn quanh rồi khen.

 

- Cũng bình thường thôi mà. - Yukino bẽn lẽn đáp từ bếp.

 

Một lát sau, Yukino mang hồng trà ra. Ran và Sonoko vừa uống vừa nghe Yukino nói. Câu chuyện của cô thật khó tin.

 

- Thầy Kubo hiền lành như thế mà lại dùng vũ lực với chị ấy...

 

- Tớ cũng không tin nổi...

 

Ran và Sonoko nhìn nhau, chưa hết bàng hoàng trước những gì mình vừa nghe được.

 

- Chị cũng nghĩ thế... - Yukino gật đầu thông cảm. Cô tiếp tục câu chuyện với vẻ nghiêm túc. - Nhưng đó là sự thật.

 

Nói rồi Yukino dùng tay phải vén ống tay áo len bên trái lên, chỉ cho Ran và Sonoko cánh tay mình.

 

- Ối! - Cả hai cô gái đồng thanh hét lên.

 

Tay Yukino đầy những vết bầm tím.

 

- Nhiều vết bầm quá... - Sonoko nuốt nước miếng.

 

- Không chỉ tay đâu, chị bị bầm tím khắp người. - Mắt Yukino ầng ậc nước.

 

Ran và Sonoko chẳng biết phải nói sao khi nhìn những vết thương đó. Yukino run rẩy tâm sự:

 

- Ban đêm chị sợ tới mức không ngủ được... Chị thường xuyên gặp ác mộng, còn khi thức thì bị nỗi lo sợ ám ảnh, hoặc không thể không nhớ lại cảnh bị anh Kubo đánh...

 

- Chị có triệu chứng rối loạn stress sau sang chấn[2] rồi. - Mặt Ran u ám.

 

[2] Rối loạn stress sau sang chấn hay Hội chứng chấn thương tâm lý (tiếng Anh: Posttraumatic Stress DisorderPTSD) là một rối loạn tâm lý, biểu hiện bằng các triệu chứng lo âu rõ rệt sau khi phải đương đầu với sự kiện gây tổn thương và vẫn tiếp tục kéo dài sau đó khi sự kiện đã kết thúc từ lâu. Bệnh hay gặp ở những người từng trải qua các biến cố gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe tinh thần hoặc/và thể chất như thiên tai, chiến tranh, bạo hành, tai nạn.

 

- Ừ. - Sonoko cũng lo lắng chẳng kém. Cô không kìm được tức giận, cảm thấy mình bị phản bội khi người mình ngưỡng mộ hóa ra lại là kẻ chẳng ra gì. - Sao chị không báo cảnh sát hoặc đi kiện?

 

- Chị đã nghĩ đến việc kiện nhiều lần rồi. Có lần chị còn tới tận đồn cảnh sát... Nhưng mỗi lần như thế, anh Kubo lại khóc lóc van xin, hứa hẹn thay đổi... Chị quá cả tin mà tha cho anh ta...

 

- Nhưng anh ta vẫn thế phải không?

 

- Ừ, chị ngờ nghệch quá... Nhưng dù sao chị cũng không muốn tố cáo người mình yêu... - Yukino cúi đầu, từng giọt nước mắt rơi lã chã xuống đùi.

 

- Chị phải báo đi chứ. - Ran thúc giục. - Trước đây bố em có giúp một phụ nữ bị người yêu bạo hành. Tòa án đã ra lệnh nghiêm cấm anh ta lại gần nạn nhân trong vòng sáu tháng.

 

- Chị tâm sự với em cũng vì lý do ấy. Bố Ran là thám tử phải không? - Yukino nhoài người ra trước.

 

- Vâng.

 

- Chị muốn nhờ ông ấy giúp đỡ được không?

 

- Bố em rảnh mà, có khi bây giờ chị qua văn phòng ngay cũng được.

 

- Cảm ơn em nhiều lắm. Nhưng việc qua văn phòng thì... - Vẻ mừng rỡ của Yukino vụt tắt chỉ trong giây lát.

 

- Sao ạ?

 

- Hình như anh Kubo còn theo dõi chị nữa. Các em là con gái nên chị có thể nói lý lẽ với anh ta, nhưng nếu việc chị tới văn phòng thám tử lộ ra thì không biết sẽ có chuyện gì... - Tay cầm khăn của Yukino run run.

 

- Thế ạ... Nhưng bố em phải gặp mặt thân chủ trực tiếp mới quyết định nhận việc hay không. Bố bảo có trường hợp người ta gọi điện chỉ để chọc phá...

 

- Ừm... - Yukino tiếc nuối nói.

 

- Cậu không tìm cách khác được à? Việc này nguy đến tính mạng chị ấy thật đấy. - Sonoko hối thúc.

 

- Xem nào... - Ran nghĩ ngợi.

 

- Ông Mori có chịu nói chuyện với chị qua phần mềm chat không nhỉ? - Yukino nhìn máy tính đặt ở góc bàn.

 

- Phần mềm chat ấy ạ? - Ran ngơ ngác.

 

Mặt Sonoko ngồi cạnh sáng rỡ:

 

- Đúng rồi! Nếu dùng phần mềm chat, hai người có thể nhìn thấy mặt nhau, dù là qua màn hình vi tính. Làm thế anh Kubo cũng chẳng biết được.

 

- Ừ, nhưng...

 

- Vẫn có vấn đề gì à? - Sonoko sốt ruột nhìn Ran.

 

- Bố tớ lạc hậu lắm...

 

- Cậu nói gì thế? Ran dạy bác ấy cách chat là được mà. Với lại, nếu bác Mori không nhận việc này, chị Yukino sẽ tiếp tục bị anh Kubo đánh đập. Cậu đành lòng để chuyện đó xảy ra chắc?

 

- Không thể thế được! - Ran lắc đầu nguầy nguậy.

 

- Chứ sao!

 

- Được rồi, để em thuyết phục bố.

 

- Thật à! - Mặt Yukino sáng bừng

 

- Chúng ta hẹn nhau mấy giờ đây?

 

- Tám giờ tối nay được không? Hôm nay anh Kubo đi uống với người của đài truyền hình, anh ấy nói sẽ về muộn. - Yukino liếc đồng hồ điện tử đặt trên kệ trang trí.

 

- Được ạ. - Nói rồi Ran và Sonoko đứng dậy.

 

- Chị làm phiền em quá.

 

- Đâu có. Nếu chị thấy mình gặp nguy hiểm lần nữa thì phải báo cảnh sát ngay nhé. - Ran dặn.

 

- Đúng đấy. Hình như họ có cả khu bảo vệ phụ nữ cho mình tạm trú nữa. - Sonoko thêm vào.

 

- Cảm ơn hai em. - Yukino cúi đầu rồi đóng cửa căn hộ.

 

Ban đầu ông Kogoro chối đây đẩy, không muốn trao đổi với thân chủ qua máy tính, nhưng khi Ran kể Yukino xinh đẹp ra sao thì ông đổi ý, nhận lời ngay. Đúng tám giờ tối, ông Kogoro ngồi trước màn hình vi tính hiển thị mặt Yukino.

 

- Đúng như Ran nói, cô quả thật rất xinh đẹp... Căn phòng của cô cũng được trang trí nhìn thích mắt thật đấy. - Đằng sau lưng Yukino hiện lên nội thất căn hộ rất có thẩm mỹ.

 

- Bác tập trung vào chuyên môn đi! - Sonoko bực bội nhìn ông Kogoro đang mê mẩn trước cô gái đẹp.

 

- E hèm! Tại sao tên Kubo đó dám động tay động chân với cô gái tuyệt vời như cô chứ! - Ông Kogoro tức giận ngắm gương mặt thanh tú của Yukino mà nói.

 

- Tôi không thể chịu được nữa... - Yukino rưng rưng.

 

- Cô sống ở căn hộ Beika à?

 

- Vâng. Chỗ tôi gần văn phòng thám tử của ông, nhưng tôi không rõ anh Kubo theo dõi mình từ chỗ nào, nên sợ quá không dám đến gặp trực tiếp. - Yukino sợ sệt nói.

 

- Hừm... Có vẻ gã Kubo kia đã cài máy nghe trộm vào điện thoại, lại còn theo dõi nhất cử nhất động của cô ở ngoài nhà. Theo kinh nghiệm của tôi thì cô đang ở trong tình trạng rất nguy hiểm... - Ông Kogoro chau mày.

 

- Con cũng có linh cảm không hay... - Ran xen vào.

 

- Cháu cũng thế. - Sonoko cũng lo lắng.

 

- Hừm, tôi nghĩ mình phải đích thân tới đón cô thôi. Giờ là tám giờ mười lăm, chắc khoảng mười phút nữa tôi sẽ có mặt. - Ông Kogoro quyết định rồi đứng lên.

 

- Cảm ơn bố! Chị đồng ý chứ ạ? - Ran vui mừng hỏi.

 

- Thôi, không cần đâu. Trò chuyện với ông Mori làm tôi mạnh mẽ hơn nhiều rồi. Mai tôi sẽ đi báo cảnh sát như mọi người khuyên. - Yukino lộ rõ vẻ quyết tâm.

 

- Thế à?

 

- Vâng.

 

- Cô đi một mình có sao không?

 

Yukino gật đầu dứt khoát.

 

Bỗng có tiếng “rầm, rầm” rất lớn. Ai đó đang đập cửa căn hộ của Yukino. Cả người cô như đóng băng.

 

- Ai đó? - Ông Kogoro nói to vào micro máy tính.

 

- Anh... Anh Kubo... hôm nay anh ấy nói sẽ về muộn cơ mà... Lẽ nào căn phòng này cũng bị cài máy nghe trộm? - Yukino mặt tái mét nhìn quanh.

 

- Rất có thể có khả năng đó. - Gương mặt ông Kogoro tối sầm lại.

 

- Anh ta nghe thấy hết những gì chúng ta vừa nói à? - Mặt Sonoko cũng nh lét.

 

- Chị không được phép mở cửa! - Ran hét vào micro.

 

- Ừ... Nhưng... - Yukino run rẩy gật đầu, nhưng tiếng đập cửa càng lúc càng lớn. Không chịu nổi nữa, cô đưa tay bịt chặt hai tai.

 

- Con đi báo cảnh sát đi! - Ông Kogoro ra lệnh.

 

- Vâng! - Ran nhấc ngay điện thoại của văn phòng thám tử lên.

 

- Cô đừng mở cửa cho tới khi cảnh sát có mặt! - Ông Kogoro dùng cả hai tay nắm lấy màn hình máy tính mà kêu.

 

Yukino chợt đứng phắt dậy.

 

- Sao thế hả?! - Ông Kogoro lớn tiếng gọi.

 

- Anh ta mở khóa rồi! - Giọng Yukino như sắp khóc.

 

- Cái gì?!

 

- Không biết anh ta đánh thêm chìa từ lúc nào... A, anh ta đang dùng kìm cắt dây xích gài cửa... Tôi phải ngăn anh ta lại! - Yukino biến mất khỏi màn hình.

 

- Không được! Cô mau chạy trốn qua ban công đi! - Ông Kogoro gào vào micro.

 

Từ đầu bên kia chỉ nghe thấy tiếng hét của Yukino:

 

- Anh Kubo, đừng! Em xin anh!

 

- Chạy đi!

 

- Áaaa! - Tiếng kêu thảm thiết của Yukino truyền qua loa, vang lên trong văn phòng thám tử.

 

- Cô chạy đi chứ! Ran, con gọi được cho cảnh sát chưa hả! - Ông Kogoro sốt ruột quát Ran.

 

Giờ điện thoại mới kết nối

 

- Anh Takagi đấy à? Anh tới phòng 404 căn hộ Beika mau lên. Có vụ án! Vâng, anh đến ngay nhé!

 

- Ta không thể ngồi đây được, phải tới đó ngay! - Ông thám tử giật phắt áo khoác vắt trên ghế, mở toang cửa văn phòng chạy xuống cầu thang.

 

Giờ thì Ran đang dùng điện thoại di động gọi cho Shinichi:

 

- Shinichi, cậu đến phòng 404 căn hộ Beika mau lên! Tại sao ấy à? Cậu cứ tới đó đi đã, tớ xin cậu đấy! - Ran sắp khóc đến nơi.

 

Shinichi có mặt ở căn hộ Beika trước cả ông Kogoro lẫn cảnh sát. Cậu vừa thở hồng hộc vừa nôn nóng bấm nút đi lên của thang máy. Cậu bực bội khi thấy thang máy mãi chẳng xuống đến nơi. Shinichi liếc cổ tay, đồng hồ của cậu khi này chỉ tám giờ ba mươi phút.

 

Đúng lúc đó, một người đàn ông mặt biến sắc chạy từ trên cầu thang cứu hộ cạnh thang máy xuống sảnh. Anh ta sượt qua Shinichi trên đường ra ngoài.

 

- Kia là nghệ nhân làm búp bê thì phải... Ran vẫn ngồi xem bộ sưu tập búp bê của anh ta vào giờ nghỉ... - Shinichi giật mình nhận ra người đàn ông, nhưng vì thang máy đã xuống đến nơi, cậu vội vàng nhảy vào trong.

 

Tới trước phòng 404, Shinichi thấy cửa đóng, nhưng vì trong đầu cậu vẫn văng vẳng tiếng hét “Tớ xin cậu đấy!” của Ran, nên Shinichi không ngần ngại vặn nắm đấm cửa. Cửa không khóa nên cậu mở ra được ngay. Shinichi thò đầu vào trong gọi:

 

- Có ai không? Ủa...? - Xích kim loại chặn cửa đã bị cắt, treo lủng lẳng. Shinichi mở toang cửa ra, gọi to hơn. - Này!

 

Chẳng có tiếng ai đáp lại. Shinichi đành cởi giầy ra, bước vào căn hộ. Cậu vừa thận trọng nhìn quanh vừa men theo hành làng vào phòng khách.

 

- Đây là... - Sàn phòng khách lấm tấm vết máu.

 

Sau lưng Shinichi đột ngột vang lên giọng khàn khàn quen

 

- Cô Yukino! Cô Yukino! - Ông Kogoro xông vào căn hộ, chân vẫn đi nguyên giày. Thấy Shinichi, ông tròn xoe mắt ngạc nhiên. - Ủa, sao mày lại ở đây?

 

- Con gọi cho cậu ấy. - Ran đáp từ sau ông Kogoro. Cạnh cô là Sonoko đang thở dốc.

 

- Hừm, con rỗi hơi thật... - Ông Kogoro hậm hực lườm con gái, nhưng lập tức nhìn quanh quất tìm bóng dáng Yukino. Chỉ một giây sau, mặt ông đông cứng lại, mắt trố ra trước dấu vết trên sàn. - Máu kìa!

 

- Ối! - Sonoko và Ran cùng lúc thét lên.

 

- Cô Yukino đâu rồi? Trong này có một cô gái chứ hả?! - Ông Kogoro túm cổ áo Shinichi, quát lớn.

 

- Bác bình tĩnh lại đi. Khi cháu tới đây thì căn hộ chẳng còn ai. - Shinichi gỡ tay ông bác ra.

 

- Thật à?

 

- Thật mà. Căn hộ trống không. Mà ai giải thích cho cháu đầu đuôi chuyện này được không? - Shinichi ngó quanh.

 

Có tiếng trung sĩ Takagi vọng vào từ hành lang.

 

- Ran, em gọi anh tới đây làm gì thế? A, Kudo. Ủa, ông Mori nữa... - Anh Takagi ngạc nhiên nhìn mọi người.

 

Ran giải thích cụ thể mọi chuyện cho anh Takagi và Shinichi đang ngơ ngác không hiểu. Kinh ngạc trước câu chuyện và cho rằng một mình mình không đủ giải quyết vụ việc, anh Takagi gọi cho cấp trên là thiếu úy Sato Miwako. Chỉ một lát sau, thiếu úy Sato đã cùng thanh tra Megure có mặt tại hiện trường trên xe cảnh sát rú còi inh ỏi.

 

- Trong lúc đang chat thì cô Mizutani Yukino bị nghệ nhân búp bê nổi tiếng Kubo Kensuke làm hại à? - Ông thanh tra Megure có gương mặt tròn xoe và bộ ria mép hỏi.

 

Ông Kogoro, Ran và Sonoko gật đầu khẳng định.

 

- Không thể tin nổi... Tôi nhìn thấy Kubo trên ti vi rồi, trông anh ta có vẻ hiền lành lắm mà... - Cô Sato Miwako kinh ngạc.

 

- Vẻ ngoài thế thôi, chứ bên trong hắn là một kẻ bất lương! - Ông Kogoro giận dữ gầm lên.

 

- Mori, cậu bình tĩnh lại xem nào. Cô Mizutani Yukino bảo Kubo tới nhà nên rời khỏi máy tính à? - Ông Kogoro nhìn chiếc máy tính xách tay vẫn đặt nguyên trên bàn phòng khách.

 

- Vâng, cô Yukino đứng dậy vào lúc tám giờ mười lăm phút. Tôi nhìn thấy giờ của đồng hồ điện tử trên nền máy tính. - Ông Kogoro chỉ đồng hồ trên tủ trang trí trong phòng, mũi vẫn phập phồng chưa yên.

 

- Thế hả...

 

- Tôi nghe thấy cô Yukino thét: “Anh Kubo, đừng!” qua micro máy tính! Chắc chắn tên Kubo đã hại cô ấy! Chắc chắn đấy! - Nắm tay ông Kogoro run bần bật.

 

- Hừm, cậu nghe tiếng kêu thất thanh à?

 

- Đúng thế! - Ran và Sonoko cũng gật đầu xác nhận.

 

- Thưa thanh tra, xích gài cửa đã bị cắt đúng như lời khai của ông Mori! - Anh Takagi kiểm tra hành lang nãy giờ đã phát hiện ra dây xích. Anh vừa ghé sát mặt vào đó quan sát, vừa lên tiếng báo cáo cấp trên.

 

- Ừm. - Ông thanh tra gật đầu.

 

Đến lượt Shinichi nói:

 

- Lúc cháu tới đây vì Ran gọi thì đã tám giờ ba mươi phút. Đúng lúc ấy cháu gặp anh Kubo chạy thục mạng từ trên cầu thang thoát hiểm xuống.

 

- Cái gì?! - Anh Takagi và cô Sato Miwako cùng dồn dập hỏi.

 

- Vâng. Gần đây Ran hay mở bộ ảnh chụp các tác phẩm của anh Kubo ra ngắm. Trên đai quảng cáo gắn trên sách có ảnh anh Kubo, nên em vẫn nhớ mặt anh ấy.

 

- Thế này thì anh ta là hung thủ chắc rồi. Ta mau cho Kubo vào diện tnghi tội bắt cóc. - Anh Takagi hối thúc thanh tra Megure.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.