Tiểu thuyết Conan: Lá Thư Thách Đấu Gửi Kudo Shinichi (Kudo Shinichi và Hattori Heiji quyết đấu)

Chương 3



Shinichi tiếp tục hỏi han:

 

- Cô Nakajima Hideko luôn ngồi ở ghế sofa này

 

- Đúng thế. Cô ấy bảo ngồi đó nghe piano rõ nhất... À, hôm nay cô ấy cũng ngồi đó nghe đĩa nhạc của tôi...

 

- Nghe đĩa nhạc... - Shinichi và Heiji đang khoanh tay, nghe câu đó bèn gật gù đồng thanh.

 

Shinichi vẫn chưa hết câu hỏi:

 

- Anh nói dạo gần đây mình bị đau đầu. Anh có thể miêu tả triệu chứng được không?

 

- Tôi có cảm giác như luồng không khí quanh mình cứ rung lên rất chóng mặt. Nhiều lúc tôi khó chịu tới mức tỉnh dậy giữa đêm... - Fujimaru chau mày kể. Anh lại bắt đầu day mạnh thái dương.

 

- Không khí rung lên ư...? - Heiji như nghĩ ra gì đó.

 

- Tiếng CD... Tiếng chó sủa... Kính ở khung tranh bị vỡ... Và cả bệnh đau đầu... - Shinichi nhắc đi nhắc lại.

 

Bên cạnh cậu, Heiji cũng lẩm bẩm một mình:

 

- Mình không thể tìm thấy thứ đã làm vỡ kính khung tranh... Vì sao nhỉ...?

 

Bỗng cả hai nhìn bộ máy chơi đĩa CD và dàn âm thanh nổi hoành tráng trong phòng khách mà cùng thốt lên:

 

- Đúng rồi!

 

- Gì thế? - Ran và Kazuha ngạc nhiên.

 

Hai cậu con trai mặc kệ câu hỏi của bạn, lại gần xem xét đống máy móc.

 

- Đúng như tớ nghĩ.

 

- Tớ cũng thế.

 

Kazuha nhìn hai người họ mà sốt ruột, không chịu nổi đành

 

- Hai cậu làm cái gì thế hả?

 

- Tớ đã biết mẹo giết người ở vụ này rồi. - Heiji tự mãn đáp.

 

- Đúng thế. - Shinichi cũng vênh mặt.

 

- Thật không?! - Những người còn lại sửng sốt kêu lên.

 

Shinichi và Heiji nhìn nhau, nhe răng cười:

 

- Không cần thứ gì cứng để làm vỡ kính.

 

- Ừ, không cần đâu.

 

- Lúc nãy các cậu vừa choảng nhau chan chát mà bây giờ đã vui vẻ cười nói là thế nào? - Kazuha và Ran ngán ngẩm.

 

- Có phải là cả cậu “ma cà rồng” lẫn cậu “người sói” đều phá được vụ án rồi không? - Thanh tra Megure tròn xoe mắt.

 

- Nào, thế thì vì sao mảnh kính vỡ lại đâm vào cổ cô Nakajima? - Cô Miwako hỏi Shinichi và Heiji.

 

- Câu hỏi rất đúng. Nhân viên khám nghiệm đã tìm mỏi mắt rồi mà vẫn chẳng thấy thứ gì làm vỡ kính khung tranh cả. - Ông thanh tra ngờ vực quan sát đám nhân viên đang bò cả ra sàn mà tìm.

 

- Các bác vất vả quá, nhưng đừng tìm nữa vì đằng nào dưới đất cũng chẳng có gì đâu. - Heiji bảo đội khám nghiệm hiện trường.

 

- Hả, không có là thế nào? - Ông Tome ngạc nhiên hỏi thanh tra Megure, nhưng thanh tra cũng chẳng biết gì hơn, chỉ nghiêng đầu ngơ ngác.

 

- Như cháu vừa nói, thứ làm vỡ kính không nhất thiết phải là một vật cứng. - Shinichi mỉm cười.

 

- Này, cháu giải thích thế nào cho mọi người hiểu đi chứ? - Thanh tra

 

- Vâng. - Shinichi gật đầu.

 

Cậu định mở miệng nói thì bị Heiji cướp lời:

 

- Nói một cách đơn giản thì hung thủ đã dùng thứ chỉ loài chó mới nhận ra để giết người phụ nữ này.

 

- Thứ chỉ loài chó mới nhận ra á? - Trung sĩ Takagi ngạc nhiên hỏi lại.

 

Đến lượt Shinichi trả lời:

 

- Đúng thế. Ban đầu, khi bọn trẻ con trong trang phục Halloween tiến vào nhà này, con chó nhà hàng xóm đã cất tiếng sủa ầm ĩ.

 

- À, chuyện đó ta vừa nghe rồi. Cháu bảo loài chó có ý thức lãnh thổ rất cao nên thật kỳ lạ khi nó sủa người không bước vào nhà mình đúng không? - Ông thanh tra nhớ lại lời Shinichi.

 

- Con chó nhà hàng xóm sủa vì nó nghe thấy âm thanh lớn.

 

- Âm thanh lớn á? - Thanh tra Megure hoang mang hỏi lại.

 

- Đúng thế. Nó đã nghe thấy âm thanh mà con người không nghe được.

 

- Âm thanh mà con người không nghe được sao? Nếu ta nhớ không nhầm thì tai người nghe được âm thanh có tần số từ 20Hz đến 20000Hz phải không?

 

- Vâng. Vấn đề là âm thanh ở đây là siêu âm, vượt quá tần số đó.

 

- Siêu âm à? Có phải tiếng còi gọi chó không? Nghe nói còi gọi chó có thể phát ra siêu âm, chỉ chó mới nghe thấy...?

 

- Không, cháu nghĩ âm thanh này còn có tần số lớn hơn thế nữa kia.

 

- Âm thanh có tần số lớn hơn còi gọi chó là cái gì chứ? Mà cháu nói thứ tạo âm thanh đó cũng là thứ làm vỡ kính khung tranh chân dung Chopin à? - Thanh tra Megure ngờ vực hỏi liên tiếp.

 

- Hiện tượng cộng hưởng ấy bác. Hung thủ đã lợi dụng hiện tượng cộng hưởng để dùng siêu âm làm vỡ kính.

 

Nói rồi Shinichi lấy ly rượu vang từ tủ ở quầy rượu trong phòng khách ra, búng nhẹ một cái. Âm thanh “keng” trong trẻo khẽ vang lên, dội vào những bức tường phòng khách.

 

- Hiện tượng cộng hưởng à? - Những người khác tò mò.

 

- Chính xác. - Đến lượt Heiji vừa gật gù vừa tiếp lời Shinichi. - Bất kỳ vật nào cũng có tần số dao động riêng của nó.

 

- Tần số dao động riêng á? - Kazuha khẽ nghiên đầu tò mò.

 

- Cậu cứ hình dung xích đu trong công viên là hiểu ngay. Xích đu có dây xích dài có khoảng dao động khác cái có dây xích ngắn. Cậu cần hiểu đó là tần số dao động của nó.

 

Không chỉ Kazuha mà những người còn lại cũng làm theo lời Heiji, tưởng tượng hình ảnh chiếc xích đu.

 

- Rồi. Sao nữa?

 

- Nếu muốn xích đu lên cao hơn, cậu phải đẩy nó từ phía sau, khi đó xích đu sẽ dao động trong khoảng lớn hơn.

 

- Đúng rồi. Cậu tiếp đi. - Kazuha giục.

 

- Tấm kính trên khung tranh cũng có tần số dao động riêng. Nếu gặp tần số dao động trùng với nó, tấm kính sẽ rung lên, rồi cuối cùng vỡ tan tành.

 

- Hả?! - Mọi người sửng sốt chớp mắt lia lịa.

 

- Nhưng dao động đó xuất phát ở đâu? - Thanh tra Megure hỏi.

 

Shinichi đang đứng cạnh máy nghe nhạc bèn nói ngay:

 

- Theo suy luận của cháu thì nó nằm ở đĩa CD trong ổ nhạc này. Trước phòng khách, chúng ta đã nghe tiếng nhạc piano vọng ra từ trong nhà và nghĩ đó là bản nhạc trong đĩa CD. Vậy mà ta vừa bước vào đây thì không hiểu sao tiếng piano cũng dứt.

 

Shinichi nhấn nút chơi nhạc trên đầu máy. Bản nhạc dương cầm réo rắt vang lên từ dàn âm thanh nổi khổng lồ đặt hai bên phòng khách.

 

- Đây đúng là bản nhạc cháu nghe thấy lúc đứng ngoài biệt thự. - Shinichi gật đầu xác nhận. Cậu quay sang Fujimaru, gào lên át tiếng nhạc. - Anh Fujimaru, đây là bài gì thế?

 

- Đó là bản nhạc do tôi sáng tác. Chị Hideko rất thích bài này, nên hay bật nó để tôi nghe lấy tinh thần mỗi lần tôi tuột dốc. Hôm nay chị ấy cũng ngồi trên chiếc sofa kia nghe bản nhạc này trước khi bị mảnh kính rơi vào...

 

- Em cũng đoán vậy. - Nói rồi Shinichi tiến lại dàn điều chỉnh âm thanh. - Đúng như em nghĩ, nhưng nút điều khiển phần âm thanh cao của loa đã bị gạt lên hết cỡ.

 

Như Shinichi nói, nấc điều chỉnh âm cao trên thiết bị âm thanh đang nằm trên nấc cao nhất. Trên thảm còn có vết trắng rõ nét, chứng tỏ loa đã bị di chuyển để hướng về tấm chân dung.

 

- Ta thử xem siêu âm có phát ra thật không nhé. - Shinichi cẩn thận chuyển ly rượu trên bàn sang chồng giấy viết nhạc dày cộp. Cậu bê cả chồng giấy lẫn chiếc ly lại vị trí dưới bức chân dung có kính bị vỡ và nâng nó lên cao. Ly rượu trên tập giấy bắt đầu rung lên bần bật.

 

- Ôi, nó rung ghê quá kìa! - Kazuha tròn mắt nhìn.

 

- Ừ! - Ran cũng há hốc mồm.

 

- “Người sói” điều chỉnh tần số dao động xem nào?

 

Nghe nói Shinichi nhờ, Heiji trong bộ hóa trang người sói bèn tới gần máy chỉnh âm, tăng tầng số lên một chút. Ly rượu lập tức rung lên mạnh hơn trong giây lát rồi nổ tung.

 

- Ối! - Những người trong phòng giật bắn người, trợn mắt kêu lên.

 

- Chúng ta không nghe thấy âm thanh gì, nhưng ly rượu vỡ này là bằng chứng cho thấy chiếc loa kia đã phát ra siêu âm rất mạnh. - Shinichi chỉ dàn âm thanh nổi.

 

- Âm thanh đó cũng là thứ làm vỡ kính khung tranh à? - Thanh tra Megure hỏi.

 

- Đúng thế đấy ạ. Hung thủ biết cô Nakajima luôn ngồi ở đây khi nghe bản nhạc này, nên đã tìm hiểu tần số dao động riêng của tấm kính khung tranh kia rồi cài tần số đó vào đài CD để tạo hiện tượng cộng hưởng.

 

- Chà chà, ta hiểu rồi! - Thanh tra Megure bất giác vỗ tay.

 

- Anh Fujimaru nói gần đây mình rất hay đau đầu, cảm giác như không khí xung quanh mình rung lên nhè nhẹ, làm anh chóng mặt phải không?

 

- Ừ... Khó chịu tới mức tôi ngủ không yên giấc, cứ tỉnh giữa chừng... - Fujimaru gật đầu.

 

- Có lẽ nguyên nhân bệnh đau đầu của anh cũng là siêu âm. - Thanh tra Megure đoán.

 

- Hả?! - Fujimaru bàng hoàng.

 

- Đúng rồi. Để tìm ra tần số dao động riêng của tấm kính, hung thủ phải cho đĩa CD chạy nhiều lần để thí nghiệm tới khi kính vỡ thật.

 

- Thảo nào anh ta đau đầu... - Trung sĩ Takagi hiểu ra.

 

- Hung thủ chắc chắn kính sẽ vỡ rồi mới tráo đĩa CD mọi khi với chiếc đĩa đã gài siêu âm. Chỉ cần có kỹ năng tin học cơ bản là ai cũng có thể bắt chuớc từ vỏ đến bản nhạc trong đĩa CD cho giống hệt đĩa thật. Ngoài ra hiện nay cũng có những kẻ nhận làm đĩa giả trái phép, chỉ cần nhờ những kẻ này là có ngay chiếc CD giả mạo.

 

- Hừm, chắc người sảnh nhạc cũng khó mà biết đây là đĩa giả... - Ông thanh tra ngắm nghía vỏ đĩa CD của Fujimaru trên máy, thốt lên thán phục.

 

- Tình cờ bọn nhóc lại vào biệt thự chơi Halloween đúng lúc cô Nakajima bật bản nhạc này. Con chó nhà hàng xóm sủa không phải để dọa mấy em ấy, mà vì nó nghe được siêu âm phát ra từ

 

- Đúng rồi, chó nghe được những âm thanh mà tai người bỏ sót mà. - Ran lẩm bẩm.

 

- Bọn trẻ con bấm chuông cửa nhưng không ai trả lời. Nhưng tiếng đàn dương cầm chứng tỏ trong nhà vẫn có người, vì thế một đứa đã ném sỏi để gọi người ở đây. Không may kính cửa sổ bị vỡ, một lát sau có tiếng thét của phụ nữ vọng ra.

 

- Đúng rồi, cả khung thời gian lẫn suy luận của cậu đều chính xác. “Bá tước Dracula” khá đấy nhỉ! - Heiji buông lời khen.

 

- Ha ha, cậu cho tớ lên chức bá tước rồi hả? - Shinichi bật cười.

 

- Nhưng ai là người gây án? - Trung sĩ Takagi nghiêm mặt nhìn quanh.

 

- Chỉ anh gj biết cô Nakajima ngồi ở ghế sofa khi nghe bản nhạc này thôi! - Thiếu úy Sato Miwako quắc mắt nhìn Fujimaru.

 

- Hả? - Fujimaru xanh mặt.

 

- Không phải đâu. - Shinichi và Heiji đồng thanh.

 

- Không phải cậu ta thì ai? - Ông thanh tra bối rối hỏi.

 

- Câu trả lời nằm trong bức ảnh chúng ta đã xem ban nãy. - Nói đoạn, Shinichi chỉ bức ảnh chụp Fujimaru thời niên thiếu đang đánh đàn và bà Yoshino ngồi cạnh đó, đắm mình trong tiếng nhạc.

 

- Câu trả lời ở đây sao? - Tất cả ngơ ngác nhìn bức ảnh.

 

- Mọi người cứ nhìn kỹ xem. - Heiji nhếch mép cười đầy hàm ý.

 

- Nhìn kỹ cái gì mới được chứ... - Trung sĩ Takagi hoang mang. Những người khác cũng chẳng hơn gì.

 

- Cảnh sát gì mà chẳng tinh ý chút nào cả. - Heiji ngán ngẩm chê.

 

- Cái gì?! Này, tôi không nói gì thì thôi nhé.. - Anh Takagi vẫn nhẫn nhịn nãy giờ, nghe câu đó bèn nổi giận.

 

- Thôi nào Takagi. - Thanh tra Megure can. Ông vừa giữ cấp dưới của mình, vừa nói với Heiji bằng giọng mềm mỏng. - Cậu “người sói” làm ơn giải thích dễ hiểu hơn một chút được không?

 

- Tớ giải thích nhé? - Heiji nhìn Shinichi.

 

Shinichi gật đầu đồng ý.

 

- Được, mọi người nghe đây! - Heiji nở nụ cười tự mãn rồi bắt đầu nói với giọng hiểu biết. Cậu chỉ chiếc ghế sofa bà Yoshino ngồi trong ảnh. - Mọi người nhìn kỹ chiếc sofa này một lần nữa đi.

 

- Chiếc ghế này làm sao? - Thanh tra Megure bối rối.

 

- A! - Ran và Kazuha bỗng kêu lên.

 

- Hai cháu sao thế? - Ông thanh tra giật mình.

 

- Đây là chiếc ghế sofa mà cô Nakajima ngồi. - Ran chỉ chiếc ghế trong phòng khách, nơi cô Nakajima vẫn đang nằm sõng soài.

 

- Ừ, thì chuyện đó làm sao mới được chứ? - Trung sĩ Takagi cũng ngơ ngác.

 

- Trời ơi, cảnh với chả sát! - Heiji sốt ruột kêu ca.

 

Thiếu úy Sato Miwako vẫn im lặng, giờ mới lên tiếng:

 

- Đây không phải ghế sofa dành cho cô Nakajima.

 

- Đúng là phụ nữ tinh ý hơn hẳn! - Heiji vui mừng.

 

- Thế là thế nào? - Thanh tra Megure hỏi.

 

- Anh Fujimaru và bác Yoshino có mối quan hệ tương tự Chopin và George Sand. Cô Nakajima chẳng phải giống như người ngoài xen vào giữa họ hay sao? Bác Yoshino không thể tha thứ cho việc cô Nakajima ngồi vào chỗ của mình được.

 

- Hả, vậy lẽ nào... - Mọi người sửng sốt nhìn bà Yoshino.

 

Không chịu được ánh nhìn của đám đông, bà Yoshino cúi gằm mặt.

 

- Con trai bác Yoshino đã mất mười năm về trước phải không ạ? - Heiji vừa ngắm bức ảnh bên cạnh chụp chàng trai vẻ quyền quý trong bộ đồng phục vừa hỏi.

 

- Đúng. - Bà Yoshino ngập ngừng gật đầu.

 

- Đây chỉ là phỏng đoán của cháu thôi, nhưng có phải con trai bác cũng chơi đàn dương cầm không?

 

- Thằng bé từ khi còn là học sinh tiểu học đã có năng khiếu. Khi học trung học, tài năng của nó đã nhất Nhật Bản...

 

- Chà, giỏi thật đấy! Nhưng vì ốm yếu nên anh ấy đã mất khi mới học cấp ba...

 

- Ừ... - Bà Yoshino khẽ gật.

 

- Có phải bác đã dồn tình cảm cho con trai vào anh Fujimaru không?

 

- Hả? - Những người trong phòng ngạc nhiên.

 

- Con trai bác là nghệ sĩ piano tài năng đã mất khi còn học cấp ba. Chắc hẳn bác đã tiếc thương con mình hết nước mắt. Trong lúc đau buồn, tình cờ bác gặp anh Fujimaru ở cuộc thi piano tại địa phương. Anh Fujimaru khi ấy trạc tuổi con trai bác, lại có ngoại hình na ná, nên bác đã tìm thấy hình bóng đứa con và chẳng mấy chốc đã dồn hết tình cảm cho anh ấy.

 

- Đúng là như thế. Fujimaru Kazuo và con trai tôi giống nhau như hai giọt nước... Tôi tin rằng cháu nó là con tôi đầu thai, nên lập tức đề nghị giúp đỡ gia đình vốn khó khăn của Kazuo... Kazuo đã chứng tỏ tài năng thậm chí còn hơn hẳn con trai tôi, vượt qua mọi sự kỳ vọng của tôi. Bản nhạc nổi tiếng mà cô Hideko tự mãn là mình đã sản xuất, thực ra là bản nhạc Fujimaru sáng tác tặng tôi.

 

- Ủa, thế à? - Trung sĩ Takagi ngạc nhiên nhìn Fujimaru.

 

- Vâng... Không điều gì có thể bù lại được sự động viên, hy sinh mà bác Yoshino đã dành cho tôi. Để cảm ơn, tôi đã sáng tác bản nhạc đó tặng bác ấy. Nếu không gặp bác Yoshino, chắc chắn tác phẩm đó của tôi đã không thể có mặt trên đời. - Fujimaru nói dứt khoát.

 

- Ra là vậy... - Mọi người gật gù.

 

- Cuộc gặp gỡ của hai người thật tuyệt... - Kazuha cảm động trước cả bản nhạc lẫn câu chuyện đằng sau nó.

 

- Ừ thì cảm động thật, nhưng sao dạo này anh chẳng viết được bài nào hay như thế? - Heiji hỏi.

 

- Kazuo đã viết rất nhiều tác phẩm tuyệt vời trước khi người phụ nữ này xuất hiện. Nhưng vừa được thưởng thức mùi vị nổi tiếng, cô ta đã bắt ép Kazuo sáng tác thêm những bản nhạc ăn khách, ngày đêm dồn ép nó. Vì cô ta mà Kazuo tuột dốc, giờ không còn viết được tác phẩm nào ra hồn nữa. - Đôi mắt bà Yoshino ngấn nước. Bà phẫn nộ nhìn Nakajima Hideko đã chết.

 

- Bà đã ra tay giết cô Nakajima vì cậu Fujimaru à? - Ông thanh tra hỏi.

 

- Nghệ thuật không phải thứ mang ra mua bán. Nghệ thuật chỉ có thể sinh ra khi đủ chín muồi. Vậy mà người phụ nữ này đã lôi kéo Fujimaru vào giới kinh doanh hèn kém, làm nó đuối sức dần, sự nghiệp càng ngày càng đi xuống. Tôi đã biến quyết tâm thành hành động, tìm cách cứu Fujimaru khỏi tay cô ta. Ý định thực sự của tôi chỉ là cảnh cáo, nhưng tôi cũng hoàn toàn biết trước viễn cảnh tệ nhất sẽ xảy ra... - Bà Yoshino khẽ thú nhận. Hai dòng nước mắt chảy dài trên đôi má bà.

 

- Bác... Bác đã vì cháu mà...? - Fujimaru thảng thốt nhìn bà Yoshino.

 

- Cháu đừng bận tâm. Thời nào cũng thế, để có những nhà soạn nhạc vĩ đại thì cũng cần có những người hy sinh. Và bác chính là người đó. Chính vì thế, cháu phải tiếp tục viết nên những bản nhạc để đời. - Nói rồi bà Yoshino ngoan ngoãn đưa hai tay ra trước mặt thanh tra Megure. Ông thanh tra tỏ vẻ cảm thương nhưng vẫn còng tay bà Yoshino - Bà Saeki Yoshino, bà đã bị bắt vì tội sát hại cô Nakajima Hideko. - Thanh tra buồn bã thông báo.

 

Ông đưa mắt nhìn trung sĩ Takagi và thiếu úy Sato. Họ đứng vào hai bên bà Yoshino, dẫn bà ra khỏi phòng khách.

 

- Cảm ơn cả “bá tước Dracula” lẫn “người sói” nhé! - Thanh tra Megure cảm ơn Shinichi và Heiji trong bộ hóa trang.

 

- Hừm, cậu ta là bá tước mà cháu chỉ là người sói thông thường thôi à? Thôi kệ, dù sao vụ lần này cũng không diễn ra ở Osaka nên đành chịu vậy... - Nói rồi Heiji chìa tay cho Shinichi.

 

Shinichi nắm chặt bàn tay đó. Cả hai cùng cười.

 

- Cảm ơn hai anh! - Nhóm Genta đồng thanh nói to từ dưới tấm khăn choàng trắng.

 

- May cho nhóc đã thoát tội nhé - Heiji xoa đầy Genta.

 

- Vâng! À, bọn em vừa quyết định một điều.

 

- Gì thế? - Shinichi hỏi.

 

- Bọn em quyết định thành lập Đội thám tử nhí chuyên đi phá án!

 

- Thế à? Nghe có vẻ hay đấy!

 

- Nếu anh thích thì em cho vào đội cũng được.

 

- “Cho vào đội cũng được” á? Gì mà oai thế?

 

- Em là đội trưởng Đội thám tử nhí mà lị! - Genta ưỡn ngực tự hào.

 

- Ơ, thế bọn anh chỉ được làm thành viên thôi à? - Shinichi và Heiji nhìn nhau.

 

- Các anh có vẻ được việc nên em sẽ cho vào đội đặc nhiệm.

 

- Ha ha... Cảm ơn nhóc, nhưng anh từ chối đây. Địa bàn hoạt động của anh ở tận Osaka cơ. Em nhờ “bá tước hút máu” xem nào? - Heiji kéo tay Kazuha, vội vã rời khỏi phòng.

 

- Này cậu đừng có mà chạy nhé “người sói”! - Shinichi gọi với theo, Heiji đã phi thẳng ra ngoài biệt thự.

 

- Thôi thì mình anh cũng được. Em cho anh làm thành viên đấy. - Genta vênh váo bảo Shinichi.

 

- Cậu tham gia cùng mấy em ấy cũng được đấy chứ? - Ran vỗ vai Shinichi trêu chọc.

 

- Cậu đùa à? Tớ làm gì tuyệt vọng tới mức phải làm thành viên của đội thám tử toàn bọn nhóc tì này chứ... Còn lâu đi! - Shinichi nhăn nhó chối.

 

Khi Heiji ra ngoài thì vầng trăng tròn đã xuất hiện trên bầu trời đêm trong trẻo của mùa thu, như để mừng vụ án đã được giải quyết ổn thỏa.

 

- Không thể coi thường Tokyo được. Tớ chưa kịp đấu trí với cậu Kudo Shinichi đó mà đã gặp tên “bá tước Dracula” có tài suy luận đáng gờm đó rồi.

 

- Công nhận là Heiji hơi bị áp đảo thật. - Kazuha bật cười.

 

- Này, thám tử học trò số một Nhật Bản như tớ mà bị tên “quỷ hút máu” đó áp đảo sao? Rõ ràng vụ án lần này là tớ phá còn gì! - Heiji cao giọng.

 

- Được rồi, được rồi... Tớ có thiên vị cậu mấy thì vụ này cũng chỉ hòa thôi!

 

- Hòa á? Thôi, thế cũng được. Nhưng lần sau tớ chắc chắn sẽ thắng gã “bá tước hút máu” kia để sẵn sàng đối đầu với Kudo Shinichi!

 

- Tớ biết cậu thích lắm, nhưng cậu cố gắng đừng đâm đầu vào chỗ nguy hiểm được không? Mẹ cậu dặn tớ để mắt đến cậu đấy! - Kazuha nghiêm khắc nhắc nhở.

 

- Này, tớ bảo rồi, vụ án nó tự tìm đến thám tử lừng danh đòi giải quyết đấy chứ! Tự mình xông vào chỗ có vụ án đâu... Lần này cũng thế còn gì? Cậu phải nhớ, đó là số phận của thám tử học trò số một Nhật Bản!

 

- Hừm, chỉ khoe mẽ là giỏi. Thám tử học trò số một Nhật Bản cái gì? Cậu thắng Kudo Shinichi đi đã rồi hẵng tự nhận nhé!

 

- Không cần cậu nói, tớ cũng định thế đây!

 

- Thôi chết, sao mình lại khích Heiji thế... - Kazuha lập tức hối hận thì cũng đã muộn.

 

- Lời nói ra không rút lại được đâu. Tớ sẽ thi tài thám tử với Kudo Shinichi như cậu muốn, và chắc chắn sẽ thắng. Khi đó danh hiệu thám tử học trò số một Nhật Bản chắc chắn thuộc về tớ! - Heiji tuyên bố với ánh mắt long lanh đầy quyết tâm.

 

Shinichi và Ran mau chóng rời khỏi biệt thự để tránh bọn nhóc.

 

- May mà mình chạy kịp...

 

- Ừ, xém nữa là tớ bị nó lôi vào Đội thám tử nhí rồi. - Shinichi vừa thở hổn hển vừa nhăn nhó cười với Ran. - Mà tới thấy cái cậu người Osaka đó không vừa đâu. Đây là lần đầu tiên tớ gặp một người có tài suy luận sắc sảo đến thế.

 

- Công nhận. Shinichi còn bị cậu ta áp đảo cơ mà.

 

- Còn lâu đi, rõ ràng tớ thắng vụ này mà!

 

- Cái đó phải xem đã.

 

- Hả? - Shinichi hậm hực.

 

- Tớ nghĩ “quỷ hút máu” và “người sói” lần này chỉ hòa thôi...

 

- Hòa là thế nào? Thôi, vì cậu ta thay bọn mình trông chừng bọn nhóc nên tớ chấp nhận hòa cũng được... Nhưng lần sau tớ sẽ đánh bại cậu ta cho xem.

 

- Người đâu mà chỉ chăm chăm phá án... - Đến lượt Ran bực bội. Gương mặt cô lộ rõ vẻ bất mãn. - Lúc nào cậu cũng ch đến vụ án này nọ... Kỳ nghỉ đông năm nay cậu định làm gì?

 

- Làm gì á? Tớ có kế hoạch đến Osaka chơi từ trước rồi.

 

- Osaka à, tớ đi cùng được không?

 

- Được.

 

- Ôi, thích quá, tớ sắp được xem lâu đài Osaka rồi! Lại còn được ăn bánh xèo nữa! - Ran nhảy cẫng lên sung sướng.

 

- Này, tớ nghe nói ở đó có cậu thám tử học trò Hattori Heiji rất giỏi nên muốn đến Osaka thi tài đấy chứ!

 

- Cậu lại đi phá án à? - Ran ngạc nhiên rồi chuyển sang thái độ lạnh nhạt ngay.

 

- Ừ, thám tử học trò số một Nhật Bản chỉ có thể có một mà thôi! - Nói rồi Shinichi rảo bước đi trước.

 

- Ơ hay, đợi tớ với chứ! Cái đồ nghiền trinh thám này! - Ran vừa cáu kỉnh vừa đuổi theo cái bòng dài lêu nghêu của cậu bạn dưới ánh trăng.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.