Khu đất rộng lớn được trồng rất nhiều cây xanh. Đường đi được lát những viên gạch với hoa văn độc đáo, hai bên đường là hai hàng đèn dùng khí ga kiểu cũ, tạo nên không khí cổ kính. Trên nền trời tháng Chín trong xanh in bóng một tòa nhà màu trắng cẩm thạch nguy nga tráng lệ. Đó chính là Nhà hát Nghệ thuật Haido. Ran ngước nhìn tòa nhà, thốt lên:
- Ôi, đẹp quá!
- Trông như lâu đài ấy nhỉ! – Conan cũng tán thưởng.
Tòa nhà được thiết kế theo kiểu lâu đài Châu Âu với những phiến đá lớn. Vừa mới được xây xong, nhưng nhà hát đã mang vẻ cổ kính của kiến trúc cổ xưa.
Ông Kogoro nhăn mặt:
- Hai đứa nói bé thôi. Thật chẳng ra sao cả! Người được mời chính thức là thám tử lừng danh Mori Kogoro này. Hai đứa chỉ đi ké thôi, nên phải ngoan ngoãn đi chứ!
Ran cãi:
- Bố bảo mình không biết gì về nhạc cổ điển nên nhờ con đi cùng đấy chứ!
- Ờ thì… Ông Mori Kogoro với con gái là Ran, và Edogawa Conan đến dự buổi hòa nhạc nhân dịp khánh thành Nhà hát Nghệ thuật Haido do dàn nhạc Giao hưởng Shintaitou biểu diễn. Vì đây là buổi hòa nhạc cổ điển, lại do dàn nhạc giao hưởng chuyên nghiệp trình tấu, nên hai bố con ông Kogoro ăn mặc sang trọng hơn hẳn mọi khi: ông Kogoro đóng bộ vest màu đen, Ran mặc chiếc váy liền màu rượu vang. Chỉ có Conan là vẫn mặc áo khoác xanh và cài nơ đỏ hệt mọi ngày.
Conan ngước lên hỏi ông Kogoro:
- Sao bác lại nhận được thư mời tham dự buổi hòa nhạc nhỉ… Cháu thấy thám tử và nhạc cổ điển có gì liên quan đến nhau đâu!
- Hừm, danh tiếng của ta vượt qua mọi ranh giới cháu hiểu chưa!
Ông Kogoro lấy từ trong áo chiếc phong bì bên ngoài đề chữ “Thiếp mời”’. Ông rút bức thư ở trong ra và đọc:
- Dù mới chỉ được nghe nói đến tài năng suy luận của ông qua báo chí, tôi đã vô cùng ngưỡng mộ. Hy vọng ông có thể đến dự buổi hòa nhạc của chúng tôi. Ký tên: Oosuga Shuuhei.
- Oosuga Shuuhei là ai ạ?
- Ta nghe quen quen, nhưng không nhớ ra… - Ông Kogoro nhún vai ý nói “cứ đến rồi biết” theo thói vô tư thường ngày, rồi quay sang Ran. – Con đưa thằng nhóc này đi làm gì, làm bố phải mất công… Thiếp mời kèm theo lá thư có ghi vé dành cho hai người. Để Conan được đi cùng, ông Kogoro đã phải gọi điện hỏi xin thêm một vé. Nhưng thật ra, ông cũng không gặp khó khăn nhiều lắm, vì nhà tổ chức đồng ý cho thêm vé ngay. Có vẻ như họ vẫn còn nhiều ghế trống.
Ran xoa đầu Conan:
- Conan học kém nhất môn nhạc, nhưng con nghĩ nếu được tiếp xúc với thể loại nhạc cổ điển tuyệt vời này, em ấy sẽ có hứng thú hơn. Conan nhỉ?
- Vâng ạ!
Conan vui vẻ đáp lại, nhưng trong đầu lại thở dài, nghĩ thầm: “Thật mất thời gian”. Cậu chẳng hứng thú gì với âm nhạc cả.
Ba bố con, với ông Kogoro đi đầu, leo lên những bậc thềm đá ở mặt tiền để tới một cánh cửa bằng kính to lớn. Từ bên trong, điều hòa tỏa ra không khí mát lạnh, khác hẳn bên ngoài tuy có gió nhưng vẫn còn oi bức. Đưa giấy mời cho người nhân viên mặc áo màu đen xem xong, cả ba được dẫn đến quầy lễ tân ở bên trái. Nhân viên lễ tân trong bộ vest màu xanh đậm mỉm cười chào khác rồi chỉ quyển sổ trên quầy:
- Qúy khách vui lòng điền tên vào đây ạ.
- Cái gì thế?
- Đây là danh sách khách mời. Chúng tôi rất muốn được biết tên quý khách… - Vâng vâng… - Ông Kogoro cầm lấy chiếc bút mực.
Đợi bố ghi xong, Ran cũng ghi tên mình vào, rồi bế Conan lên:
- Conan cũng điền tên vào đi.
Conan bị xốc nách nên rất chật vật, nhưng cuối cùng cũng viết được tên mình vào vị trí cần thiết. Cậu nghĩ thầm: “Thôi, chữ học sinh lớp một xấu cũng chẳng có gì lạ.” Sau khi đọc tên ba người, nhân viên lễ tân hỏi:
- Xin hỏi, ngài là Mori Kogoro phải không ạ?
- Vâng?
- Chúng tôi có chuẩn bị thêm một vé dành cho trẻ em đây ạ.
- Ừ nhỉ, người trên điện thoại có dặn tôi lấy vé ở quầy lễ tân.
- Có điều, chúng tôi thực sự xin lỗi… - Cô nhân viên giải thích để đổi thành ba vé cạnh nhau, ba bố con phải chuyển xuống hàng dưới, khá xa so với hàng ghế ban đầu.
- Tôi có gọi điện xin thêm vé nên đành chấp nhận thôi. Đúng là khó mà lấy tận ba ghế ở vị trí đẹp được.
- Thực ra cũng không hẳn… - Cô lễ tân ngập ngừng, nhìn Conan.
Ran hiểu ra, bèn gật đầu, quay sang giải thích cho ông Kogoro và Conan:
- Những buổi hòa nhạc cổ điển thường hạn chế cho trẻ em vào vì sợ chúng gây ồn, ảnh hưởng đến người khác. Tuổi của Conan thì không bị cấm hoàn toàn, nhưng người ta vẫn đề phòng, xếp nhà mình ngồi ghế sau… - Ran xoa đầu Conan. – Nhưng Conan có bao giờ làm ồn đâu, em nhỉ?
Thấy Ran cười tươi, Conan không còn cách nào khác ngoài việc cười yếu ớt đáp lại, nghĩ thầm: “Nhìn mình bé tẹo thế này có hứa là không gây ồn chắc cũng chẳng ai tin…” Ở những chỗ như thế này, làm trẻ em đúng là thiệt thòi.
Ba bố con vừa rời quầy lễ tân thì nhìn thấy tấm màn hình điện tử lớn được treo trên bức tường đối diện quầy. Trên màn hình có hình ảnh sân khấu. Buổi hòa nhạc vẫn chưa bắt đầu, nên dĩ nhiên trên sân khấu chỉ có hàng ghế và bục cho người chỉ huy, chứ không có bóng người nào. Cạnh mà hình là hộp kính lớn bao quanh một tấm bảng. Trên bảng đính nhiều loại tờ rơi giới thiệu về những buổi trình diễn sắp tới, nhưng nổi bật nhất vẫn là tờ rơi quảng cáo buổi hòa nhạc nhân dịp khánh thành nhà hát hôm nay. Tờ quảng cáo có nền màu đen với hàng chữ màu trắng nổi bật viết: “Chứng kiến tài năng âm nhạc mới – Dàn nhạc Giao hưởng Shintaitou”. Dòng chữ ở dưới nhỏ hơn: “Bản Giao hưởng số 9 của Mahler.” Chính giữa tờ quảng cáo là hình một thiếu nữ xinh đẹp đang chơi violin giữa ánh đèn sân khấu và một chàng trai chỉ huy nhạc, mái tóc bay phấp phới. Tờ quảng cáo trông như cắt ra từ một cảnh quay tuyệt đẹp trong phim.
Ran dừng chân ngắm:
- Ôi, đẹp quá… Conan nhìn đi, người chỉ huy dàn nhạc là anh Asabuki Akira đấy.
- Anh ấy là ai ạ? – Conan hỏi.
- Ủa, em đến đây mà không biết anh ấy à? – Có tiếng hỏi từ sau lưng Conan.
Conan quay lại thì thấy… - Sonoko!
- Ran, cậu đến muộn thế! – Sonoko, bạn thân của Ran, đứng chống hai tay vào hông cất giọng.
- Tớ xin lỗi… Bố tớ chuẩn bị mất thời gian quá.
Ông Kogoro xen vào:
- Tưởng ai, hóa ra con bé Sonoko cũng đi dự à?
- Chắc chắn rồi ạ! Tập đoàn tài chính Suzuki cũng đầu tư xây dựng Nhà hát Nghệ thuật Haido này mà bác! Nhưng hôm nay bố mẹ chấu đều bận, nên cháu đành đi một mình.
Conan nhìn Sonoko, nghĩ: “Ừ nhỉ, mình quên mất cô nàng là tiểu thư nhà giàu…” - Sonoko, váy của cậu đẹp quá!
- Hì hì, cảm ơn cậu. Váy của Ran cũng hợp lắm!
Bộ váy màu hồng nhạt của Sonoko chắc may bằng lụa, nên toát ra vẻ kiêu sa, quyền quý. Cô nàng còn quàng trên vai chiếc khăn mỏng. Trông Sonoko bây giờ đúng vẻ con nhà quý tộc, khác hẳn mọi khi mặc đồng phục hoặc trang phục thường ngày.
- Chà, bộ vest của bác Kogoro hôm nay cũng chỉn chu ra trò, khác hẳn với mấy cái áo nhàu nhĩ mọi ngày. Ran bảo bác mất nhiều thời gian chuẩn bị, cháu thấy đáng đấy chứ! – Cách nói năng của Sonoko thì lại chẳng thay đổi tẹo nào.
Ông Kogoro định nói: “Ta đâu phải người ăn diện nhất ở đây”, nhưng Conan đã chen vào:
- Chị Sonoko ơi, Asabuki là ai ạ?
- Em phải gọi là anh Asabuki chứ! Người ta gọi anh ấy là thần đồng âm nhạc trăm năm mới có một người. Mới hai mươi tám tuổi, nhưng anh ấy đã là chỉ huy của dàn nhạc Giao hưởng Shintaitou rồi, và anh ấy sẽ chỉ huy trong buổi trình diễn hôm nay. Thêm nữa… - Sonoko dừng lại, hít một hơi dài tạo “hiệu ứng” – Anh ấy đẹp trai kinh khủng! Sonoko này thật may mắn biết bao khi được tận mắt thấy anh ấy trên sân khấu!
Conan chán nản nghĩ: “Cứ thấy ai đẹp trai là…” nhưng không dám nói ra.
Bỗng có người chen vào:
- Các em hâm mộ anh Asabuki à?
Người vừa hỏi là một cô gái trẻ, cũng có mặt ở quầy lễ tân lúc nãy. Sonoko hăng say gật đầu:
- Dĩ nhiên rồi ạ!
- Chị cũng thế! – Cô gái cười sung sướng. – Anh Asabuki tuyệt lắm!
Cô gái chưa kịp nói thêm thì bị đồng nghiệp gọi nên đành vội vàng quay lại vị trí ở quầy. Ông Kogoro nhìn theo cô gái, nói:
- Cô ta hâm mộ cậu chàng kia tới mức quên cả công việc cơ à?
- Chứng tỏ anh ấy phải có sức hút rất lớn! Cháu rất hiểu tâm trạng của chị ấy!
Sonoko cãi ngay, nhưng Ran nhìn bạn vẻ lo lắng:
- Sonoko, thế còn anh Kyougoku thì sao?
- Ôi dào, chàng ta còn đang mải thi đấu karate tận đẩu tận đâu, chả thèm liên lạc gì cả!
Anh Kyougoku là bạn, à không, là người có quan hệ trên mức bạn bè với Sonoko, nhưng điều đó không liên quan lắm tới câu chuyện này. Sonoko tiếp tục nói:
- Với lại, anh Asabuki đã đính hôn với một người rất xứng đôi tên là Oosuka Yui rồi.
- Oosuka Yui à?
- Có phải chị này không ạ? – Conan chỉ thiếu nữ chơi violin trên tờ quảng cáo. Cậu phát hiện ra tên cô được in nhỏ ở dưới.
- Ôi chao, cô em xinh đẹp này ấy hả? – Ông Kogoro hứng thú ngay khi thấy cô gái đẹp.
- Vâng. – Sonoko gật đầu xác nhận. – Chị Yui từ nhỏ đã biểu diễn violin trong các buổi hòa nhạc tầm cỡ quốc tế. Giờ chị ấy là biểu tượng của dàn nhạc Giao hưởng Shintaitou đấy!
- Đến mức đấy cơ ạ?
- Dĩ nhiên! – Sonoko nạt Conan với vẻ coi thường rồi tiếp tục. – Hai người mới đính hôn thôi. Họ biểu diễn cùng nhau trên sân khấu ăn ý lắm. Anh Akira là người chỉ huy luôn luôn hướng đến sự hoàn hảo, còn chị Yui là biểu tượng của dàn nhạc giao hưởng, người ta gọi là “concert master”… Họ đúng là trai tài gái sắc, thật đáng ghen tị! – Sonoko khoanh tay trước ngực, mơ màng.
Conan sửa:
- Chị Yui là nữ, sao gọi là “master” được ạ? Phải gọi là “concert mistress” chứ?
- À… Ừ nhỉ… - Sonoko tỉnh cả mơ. – Thằng nhóc này hát thì dở ẹc mà biết lắm thứ kỳ quái thế không biết… Đi qua sảnh đông nghịt người, mấy bố con – giờ có thêm Sonoko đi cùng, tới quầy bar ở bên trong. Họ gọi đồ uống:
- Một café au lait.
- Tớ cũng thế.
- Em uống cà phê đá!
- Cho tôi cốc bia.
Ông Kogoro cầm cốc, nói to đầy sảng khoái:
- Chà, ngon quá! Lúc khát chỉ có uống bia là thích nhất!
Ran nhắc nhở bố mình:
- Bố đừng uống nhiều quá!
- Không sao không sao, có tí tẹo ấy mà… - Nói vậy nhưng mặt