Cô len lén mở cửa sân thượng bước ra ngoài. Cô cười tinh ranh lấy từ trong túi xách ra ngoài một hộp sầu riêng.Cô hít một hơi mùi sầu riêng thật sự khó cưỡng thơm ngào ngạt.
"Lâu lắm mới ăn sầu riêng đúng là tuyệt"
Có tiếng ai đó vang lên âm thanh nghe thật ấm.
"Thiên Ân không có thích ăn sầu riêng"
Cô liếc mắt nhìn xung quanh nhìn về phía trước một chàng trai nằm trên ghế dựa cùng một chiếc ô lớn như là đi biển nghỉ dưỡng.anh rời khỏi ghế tiến lại gần.khiến cô ngày người mái tóc màu đồng. đôi mắt sáng ngời có chút thoáng buồn.
Dáng vẻ thật lãng tử. Anh ta còn đeo khuyên tai một bên, trong áo sơ mi trắng thắt Caravat đen trong thật nổi bật, trong công ty có người này sao, anh tiến tới lúc càng gần.
"Thiên Ân. đừng nói đi mới một tháng quên mất người bạn này rồi đấy"
Anh ta Là ai? ráng nhớ xem trong hồ sơ người quen của Thiên Ân.Nhìn thấy gương mặt đẹp trai anh ta làm mình quên sạch,cô chợt nhớ ra A phải rồi.Lâm Lạc Văn trưởng phòng Marketing, bạn thân của vỹ Tường.
Cô lên tiếng."Sao tôi quên được, anh là bạn của tôi mà Lạc Văn"
Cô lùi về sau gần cánh cửa giấu hộp sầu riêng ra phía sau lưng.anh ta tiến sát tới cô hoang mang định quay người bước đi nhanh xuống cầu thang. Anh ta đưa tay ra ngăn chặn.
"Thiên Ân không bao giờ ăn sầu riêng. chả lẽ nào Cô Không phải.?"
Tìm cô đập thình thịch chết rồi bị lộ mất thôi.Làm sao bây giờ trán cô ướt đẫm mồ hôi.anh ta rút tay lại giọng suy tư.
"Không lẽ do tai nạn vì vậy mà thay đổi khẩu vị ăn uống?"
Cô thở phào nhẹ nhõm."Phải đó đôi khi con người thay đổi khẩu vị là chuyện bình thường.Nếu không có gì tôi đi trước đây!"
Cô quay người bước nhanh xuống bậc thang.Lạc văn ngước mắt dõi theo bỏ tay túi quần.Cười thầm cô thật sự không phải Thiên Ân thật ra cô là ai ? đóng giả cô ấy làm gì xem ra phải quan sát cô gái này mới được.
Lạc Văn quay về văn phòng, ngồi xuống ghế trông bộ dạng ngái ngủ, Vỹ Tường ngồi phía đối diện anh lên tiếng.
"Mày lại trốn việc đi ngủ trưa hả?"
Lạc Văn vươn vai vừa đáp."Vừa ngủ một giấc tao gặp một chuyện khá lý thú"
Vỹ Tường cầm hồ sơ đưa tới."Tao không quan tâm mày gặp chuyện lý thú gì, mau làm việc đi"
Lạc Văn cầm bộ hồ sơ lật ra xem, anh vừa bảo.
"Mày đúng là kẻ bất cẩn đời, nhưng rồi mày cũng sẽ hứng thú với nó thôi"
Vỹ Tường nhướn mày lên hỏi."Mày mới tỉnh ngủ hả? ăn nói lung tung nữa rồi"
Lạc Văn cầm hồ sơ đứng dậy."Vậy tao phải đi pha một ly cà phê, cho tỉnh ngủ đây"
...... ....
Cô vừa mới hoàn hồn lại được vài phút, thì Lạc Văn lại tới, Anh đưa cho cô một ly cà phê nở nụ cười tươi. "Mời em uống cà phê, coi như chúc mừng em khỏe lại"
Cô cầm lấy ly cà phê giọng có chút hoang mang lo lắng. "Cảm ơn anh"
Lạc Văn ôn tồn bảo."Buổi tối đảm bạn tổ chức một buổi tiệc mừng em trở về, tại quán Bar Rich kids Quận 2, em phải tới đó"
Cô cười gượng."Tất nhiên là phải tới, lâu rồi không gặp lại bạn bè, em thấy vui ghê"
Mặt trời bắt đầu ngã hoàng hôn vàng nhạt, Cô sắp xếp hết số tài liệu hồ sơ, công việc hôm nay tới đây thôi, mình còn một cuộc chiến đang chờ phía trước.
Cô cùng em trai lên xe WinFast màu xám bắt đầu lăn bánh qua con đường chạy vào cánh cổng sắt cao lớn, cô bước xuống xe nhìn ngôi biệt thự kiến trúc Âu, khiến cô phải kinh ngạc nhà Thiên Ân như một tòa lâu đài đẹp quá đi mất.
Ông quản gia từ bên trong bước ra, phía sau lưng ông cùng số người hầu, họ cúi đầu chào.Ông lên tiếng.
"Công việc hôm nay ổn chứ cô chủ?"
Cô đáp."Mọi việc đều ổn"
Cô bước vào trong nhà ngồi xuống ghế sofa nhìn ngắm xung quanh, ngôi nhà này bài trí không khác mấy so với ngôi nhà bên mỹ,cô nhìn vào điện thoại đã 5 giờ rồi về phòng nghỉ ngơi một chút, rồi đến buổi hẹn...
Cô mặc bộ váy đen suôn dài, Chậm rãi vào trong quán bar, Cô nhìn quanh không thấy ai cả? thình lình tiếng nổ pháo cùng hoa giấy kim tuyến bay khắp nơi một đám người ăn mặc sang trọng.
"Thiên Ân mừng cô trở về"
Cô gái tóc nhuộm vàng móc lai vài sợi màu hồng bước tới ôm lấy cô rồi bảo. "Khi hay tin bà bị tai nạn tôi buồn lắm luôn, cũng may là bà bình an trở về"
Cô đáp."Cảm ơn Lan Anh lo lắng cho tôi"
Cô nhìn những người này, thật sự cô không biết một ai cả, nếu mình mà gọi nhầm tên thì toi ngay, vì vậy trước khi tới đây, mình đã chuẩn bị một chiếc camera nhỏ như ghim cài áo, em trai quan sát quan màn hình, rồi gửi tin nhắn qua điện thoại.
Lạc Văn bảo."Thiên Ân hôn mê lâu, thú cưng em gửi cho Lan Anh chăm sóc, em có muốn gặp một chút không?"
Cô tò mò chưa bao giờ nghe ông quản gia nói Thiên Ân có nuôi thú cưng, tính ra cô ấy cũng là người có tình cảm.
"Phải ha, lâu rồi không gặp nó em muốn vuốt ve bộ lông của nó"
Lạc Văn ranh mãnh bảo."Nhưng nó đâu phải chó mèo, mà em đòi vuốt lông"
Cô phân bua."Em quên mất"
Một anh chàng từ phía sau bước tới trên cổ là một con trăn vàng khá lớn, cô bắt đầu xanh mặt chân không muốn vững, đây mà gọi là thú cưng sao?
Lạc Văn hỏi."Vậy em còn muốn vuốt ve nó nữa không?"
Co chết trân một chỗ, nhìn con trăn hai mắt thật đáng sợ, nó cứ le lưỡi khè khè lên như muốn cắn mình, nếu không chạm nó tắt cả mọi người đều sẽ nghi ngờ mình, còn nếu chạm bị nó cắn thì họ cũng nghi ngờ mình.
Vỹ Tường ngồi phía quầy bar cảm ly cocktail uống cạn đặt xuống bàn anh tiến tới."Này gọi tôi tới chỉ để xem cô ta với con trăn ngu ngốc đó, thì tôi về trước đây"
Hai mắt cô sáng ngời lên, cứu tinh đã tới.Cô chạy nhanh tới ôm chầm lấy Vỹ Tường,
"Hôn phu tới từ khi nào vậy?Em mong đợi anh nhiều lắm"
Vỹ Tường cau có khó chịu."Này, đừng ôm tôi như vậy, mau buông ra"