Tiểu Thư Mạo Danh

Chương 22: Vị khách không mời



Mặt trời vào buổi chiều màu vàng nhạt nhuộm màu lên tất cả khu vườn hoa hồng, bên trong gian nhà ăn khách sạn một hồ non bộ với dòng nước phun lên sắc màu, Ngồi tại bàn Bà ta đang thưởng thức trà.

"Trà do cô pha vẫn còn kém lắm"

Ánh mắt cô lộ rõ sự bực bội, bà ấy gọi mình tới đây, chỉ chê trách thôi hả?

Bà đặt đôi đũa xuống bàn, ngó qua cô."Tứ trước đến giờ cô là người dám thẳng thắn nói chuyện với tôi như cô, tới cả chồng tôi còn chưa dám nói với tôi như thế"

Cô ngơ ra."Vậy hả?"

Bà ta mỉm cười."Tôi không phải kẻ ngang ngược vô lý lẽ, tôi đã suy nghĩ có lẽ lời cô nói có thể là đúng, cứ để cho nó ra ngoài học tập nhiều thêm"

"Tôi vừa mới quyết định sẽ đầu tư vào công ty cô, ngày mai tôi cho giám đốc bên tôi ký hợp đồng với cô"

Cô mừng rỡ."Thế thì còn gì bằng"

Vỹ Tường lên tiếng"Em và anh cùng chuẩn bị cho buổi tiệc buffet buổi nay ha

Những đầu bếp chuyên nghiệp thi nhau múa chảo điêu luyện, các món ăn đặc sắc được chuẩn bị kỹ càng. Những chiếc bàn trải dài phủ một màu trắng tinh khôi, anh nhìn vào đồng hồ.

"Buổi tiệc sẽ diễn ra vào ít phút nữa, em và anh đi dạo một chút nha

Cô dịu dàng nắm lấy bàn tay của anh vừa to lớn vừa ấm áp, rãi bước trên đường cát tiếng sóng vỗ vào như một khúc nhạc ầm ĩ.

"Em không ngờ bà ấy lại lắng nghe ý kiến của em"

Vài cơn gió nhẹ tóc cô bay phấp phới, Anh vươn lên vén nhẹ tóc cô. Giọng anh đầm ấm. "Vì em có thể nói ra những lời mà người khác không dám nói, mới khiến nhiều người xao động trong đó có cả anh"

Hai má cô ủng hồng trái tim như đập loạn xạ chỉ vì anh ấy quá dịu dàng,Anh đưa tay lên nở nụ cười.

"Nhảy cùng anh một bản"

Từng bước nhịp điệu từng bước xoay vòng nhẹ nhàng trên cát trắng, dưới ánh nắng chiếu rực rỡ làm trái tim không ngừng đập mạnh, ánh mắt cùng nụ cười rạng rỡ hòa vào điệu nhảy trên cát.

"Sao anh cứ nhìn em chăm chú thể?"

"Vì anh muốn ghi lại, hình ảnh đẹp của em vào trong lòng anh, dù ở đâu anh vẫn luôn nhớ hình bóng của em"

Ánh mắt Cô nhìn anh da diết."Nếu một ngày em biến mất anh có đi tìm em hông?"



"Anh... không muốn"

"Tại sao?"

"Vì anh không muốn em biến mất, muốn giữ em mãi bên anh"

"Anh ích kỷ"

Anh kéo tay cô lại, ôm lấy cô vào lòng."Anh không có ích kỷ, vì em chỉ có duy nhất trên thế giới này, nên anh không muốn mất em"

Cô nếp vào trong lòng anh ánh mắt xao xuyến.

"Anh đừng lo, em hông có biến mất đâu, dù có thể đi chăng nữa, nếu trong lòng chúng ta luôn nghĩ về nhau, em tin rằng chúng ta sẽ tìm được nhau"

Anh hôn nhẹ vào má cô."Tại những câu hỏi lung tung của em mà khiến anh bất an"

Cô tủm tỉm cười."Em hông nói linh tinh nữa được chưa, mình quay lại buổi tiệc Buffet Hải sản, các du khách đang chờ"

Tiếng đàn chơi guitar sôi động cùng với các bài hát vui nhộn bắt đầu tiệc buffet trên bãi biển khu resort, Các du khách tới rất đông Cô bước đi loanh quanh chào hỏi mọi người, Bất thình lình Minh Khôi bước tới nở nụ cười.

"Hi Cô Thiên Ân mấy tuần không gặp thôi trong em càng ngày càng xinh đẹp"

Cô mở to mắt ngạc nhiên hỏi."Không phải anh về Đức rồi sao còn quay lại về đây?"

Minh khôi háy mắt cười gian xảo, dường như có mưu mô gì đó. "Anh chợt nhớ mình có vài việc cần phải làm nên trở về đây thể thôi"

Cô nhìn qua Vỹ Tường đang trò chuyện với vài người khách nước ngoài, Cô kéo tay anh ta ra ngoài sân sau khu resort.Cô nhíu mày gương mặt không hài lòng, khoang hai tay lại.

"Rốt cuộc anh về đây có mục đích gì?"

Minh khôi vươn tay vuốt ve mái tóc dài của cô.

"Nói ra thì em không tin, thật sự anh rất nhớ em"

Cái bộ mặt của anh ta cả bầu trời gian dối trong đó, làm sao mình tin tưởng được. Cô hất tay anh ta ra, thì anh ta chụp lấy tay cô lại.

"Em làm gì khó chịu với anh như thế"

Vỹ Tường từ phía sau đi tới."Hai người đang làm gì vậy hả?"

Cô giật mình thấy Vỹ Tường, không biết giải thích về việc này như thế nào.Anh ta quay lại nở nụ cười gian xảo.



"Chỉ là tôi có chút chuyện cần bàn với cô Thiên Ân"

Vỹ Tường lớn tiếng."Bàn công việc sau lại lôi kéo tay cô ấy?"

Cô phân trần. "Là như vầy, anh ta nói với em ở Đức luôn gặp rắc rối, nên mới học vài thế võ rồi muốn chỉ cho em xem"

Ánh mắt sâu thẳm anh đầy nghi ngờ."Chỉ là như vậy?"

Cô tâm tư trĩu nặng,em xin lỗi phải gạt anh.Cô nở nụ cười đáp."Phải"

Vỹ Tường hướng mắt thẳng vào anh ta."Dù thể nào anh cũng không có quyền nắm lấy tay cô ấy có hiểu không?"

Minh khôi bỏ tay vào túi nhún vai"Anh thật hẹp lượng mà người phụ nữ không thích đàn ông hẹp lượng đâu"

Anh nắm lấy áo anh ta"Ý của anh là sao"

Anh ta trừng mắt với anh"Là sao anh phải tự hiểu lấy"

Cô kéo tay anh lại."Vỹ Tường, bình tĩnh lại, đừng đánh người ở đây là du khách hoảng sợ"

Anh buông tay xuống cầm lấy tay cô quay về.

"Em đó, không được tiếp xúc quá gần với anh ta anh thấy tên đó rất gian trả"

"Em biết anh đừng lo"

Về tới phòng cô ngồi phịch xuống ghế sofa tiếng tin nhắn qua.- Gặp nhau một chút tại quán bar Sky. Minh khôi.

Cô bực tức không biết anh ta lại muốn giở trò gì đây, Xe taxi ngừng lại tại một quán bar, Cô vào bên trong nền nhạc rất ồn ào Cô qua dòng người đông đúc, tới một phòng sau quầy bar, Minh Khôi ngồi trên ghế sofa.

"Em tới rồi sao ngồi xuống uống một ly với anh"

Cô ngồi xuống ghế đối diện."Anh hẹn tôi ra đây có việc gì?

Minh khôi đáp."Số tiền em đưa hai tuần trước, anh đầu tư vào cổ phiếu, đã thua sạch anh muốn em giúp anh thêm một chút nữa"

Ánh mắt Cô đầy sự tức giận, Giọng Cô quả quyết.

"không đời nào"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.