Bên trong văn phòng. Một người phụ nữ ngồi trên ghế dáng vẻ khí chất, trong áo sơ mi trắng thắt khăn lụa màu xanh nhạt váy đen dài. Cô mở to mắt ngạc nhiên.
"Dì Phương Ngọc, sao đến công ty con đột ngột như thế, xin hỏi di tới đây, có đều gì hông"
Bà ta hướng mắt về cô."Khi khách đến là cô phải mời họ uống cà phê trước rồi mới nói chuyện, cô hiểu chứ?" (
Cô sượng trân, mẹ Lan Anh thật sự đáo để, bà ta còn là chủ tịch công ty tập đoàn chứng khoán.
"Để con gọi Thư ký pha cà phê, di uống loại nào?"
Bà ta trầm giọng."Arabica, đích thân cô đi pha
Cô do dự nhìn bà ta. "Dạ di chờ một chút"
Bên trong gian bếp nhỏ công ty, cô đứng bên máy nước nóng pha một ly cà phê, đem tới văn phòng đặt xuống bàn, bà ta cầm lên uống một chút.
"Cà phê cô pha thật tệ"
Mặt cô tối sầm."Bây giờ di có thể cho con biết, di tới đây có việc gì hông?
Bà ta ôn tồn."Tôi muốn đặt phòng ở khu resort, chỉ vậy thôi"
Cô nở nụ cười không hài lòng, chỉ tới nghỉ dưỡng mà làm cho mình căng thẳng quá chừng.
Cô cùng bà ta tới Khu resort, Nhân viên khách sạn đứng phía trước cúi đầu chào,Vào bên trong khách sạn lên tầng 3, một phòng cho khách VIP thiết kế với gam màu sáng, trang trí hoa văn tinh tế, bà ấy ngồi xuống ghế sofa.
"Tôi nghỉ ngơi một chút, có việc gì cần tôi sẽ gọi"
Cô ra khỏi phòng, Vỹ Tường đứng trước mặt cô.
"Em đừng làm bộ mặt căng thẳng đó, di ấy có làm phiền em nhiều không?"
Nét mặt cô mệt mỏi."Hông phiền lắm đâu, chỉ là bà ấy cứ bắt lỗi em hoài"
Vỹ Tưởng cầm tay cô đi dọc đường hành lang"Mẹ Lan Anh, vốn dĩ là người rất kỷ luật nên hay bắt lỗi người khác, em đừng để ý lời bà ấy"
Bà ta từ phía sau gọi."Hai cô cậu, đang nói xấu tôi gì thế?"
Anh quay lại nở nụ cười nhạt."Làm gì có ai nói xấu Di Phương Ngọc đâu chứ, đừng suy bụng ta ra bụng người"
Bà ta cau mày."Cậu vẫn như mọi khi ưa nói móc tôi nhỉ? Tôi cảm thấy muốn ăn một ít gì đó, hai người mau làm vài món cho tôi"
Cô thắc mắc."Tại sao lại hai chúng tôi, ở đây có đầu bếp mà?"
Bà ta khẳn giọng."Cô không nghe khách hàng là thượng đế, cô phải biết chiều chuộng khách."
Lan Anh từ phía trước hùng hổ lớn tiếng gọi"Mẹ. Đừng tới đây làm phiền bạn của con có được không?"
Bà ta hướng mắt qua Lan Anh."Nếu con không về nhà, thì mẹ còn làm phiền hai đứa bạn con nhiều hơn nữa"
Lan Anh bực tức."Tại sao? mẹ cứ làm theo ý mình, mà không bao giờ quan tâm đến, cảm nhận của con vậy"
"Chát!" Bà ta vung tay tát cô ấy đau điếng.Lan Anh ôm chiếc mặt sưng phù ánh mắt căm phẫn chạy đi, Cô muốn gọi nhưng vẫn không kịp.Cô quay lại nhìn thẳng vào mắt bà ta.
"Con có thể nói chuyện với dì một chút được không"
Bà ta lạnh lùng vào trong phòng ngồi chéo chân trên ghế sofa. "Cô muốn nói gì"
Cô ngồi phía trước bà ta."Con biết người làm mẹ luôn bao bọc con cái, nhưng Di có nghĩ rằng cô ấy cần có quyền quyết định của riêng mình, Di hãy tôn trọng cô ấy"
Bà ta khẩy cười nhạt."Nếu để cho nó tự quyết định thì nó càng làm càng sai, thì cô nghĩ sao?"
Cô khẳng khái."Cùng giống như đứa trẻ khi nó ngã nó sẽ tự động đứng dậy, Di cứ để cô ấy một lần làm sai để cô ấy một lần tự sức mình đứng lên." (T
Cô rời khỏi chỗ ngồi."Xin Di Phương Ngọc hãy suy nghĩ lời nói của con"
Ra ngoài phòng Vỹ Tường phì cười."Lúc nãy nhìn em không khác gì một nữ cường nhân, rất mạnh mẽ"
"Thật ra, em chỉ muốn nói, những điều bực tức trong lòng thôi" Cô dứt lời nhìn qua cửa kính hướng ra vườn.
Lan Anh ngồi trên ghế uống rượu say khướt. Cô và anh đi nhanh tới dìu cô ấy về phòng, nằm xuống giường giọng cô lèm bèm.
"Học trường gì, yêu ai, đều phải được sự thông qua bà ấy, tôi không khác gì một con búp bê trong tay bà ấy, một chút quyền tự do cũng không có"
Cô lấy miếng chăn đắp cho cô ấy, tâm tư có phần buồn buồn, lúc trước mình đã nghĩ được trở thành người giàu, vui tới biết chừng nào, bây giờ mới hiểu người giàu có nổi khổ của người giàu.
Tứ cách ăn uống phải cho thật quý phái, từ phong cách thời trang phải thất đẹp để trong mắt người khác, chỉ cần làm gì sai đều bị công chúng nhìn vào công kích, nếu cho mình chọn lựa làm người bình thường tốt hơn.
Cô quay sang nhìn về phía ghế sofa, Vỹ Tường đang ngồi đọc sách, Cô tới ngồi cạnh bên."Nếu anh không phải người thượng lưu, anh sẽ làm gì?"
Anh đóng cuốn sách lại, hướng mắt ra ngoài bầu trời phía cánh cửa bạn công. giọng anh trầm bổng.
"Anh muốn làm Phi công bay khắp nơi trên thế giới này"
Cô ngưỡng mộ."Woa.. Làm phi công ngầu lắm đó"
Anh vuốt ve mái tóc dài của cô."Vậy em, không phải tiểu thư nhà giàu, em sẽ làm gì?"
Hai mắt cô sáng ngời lên, nụ thật tươi tắn. "Em muốn có một ngôi nhà nhỏ, một khu vườn rộng lớn trồng thật nhiều dâu tây"
Anh mỉm cười."Ước mơ của em thật dễ thương, anh nhất định tạo ra một ngôi nhà, bao bọc bởi những khu vườn dâu tây, có em và anh cùng những đứa con của chúng ta"
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh"Ai nói muốn sinh con cho anh?"
Anh véo nhẹ má cô."Không sinh cho anh thì em định sinh cho ai đây, anh không cho phép em sinh con cho ai ngoài anh đâu đó"
Cô véo tai anh."Chưa chi anh đã tính trước chuyện tương lai, hông biết tương lai của chúng ta sẽ như thế nào"
Anh kéo tay cô lại ôm lấy cô vào lòng"Dù tương lai có thể nào, anh hy vọng chúng ta luôn có một gia đình ngập tràn tiếng cười, chấm dứt cuộc sống cô độc như trước đây" (1)
Ánh mắt cô sâu lắng nhìn anh, không biết chúng ta có sẽ có ngày đó hông, nhưng vẫn em vẫn mong ước.