Cánh cổng sắt máu trắng bắt đầu mở rộng chiếc xe chạy vào trong sân, Cô trong bộ đầm xòe màu đỏ thắm, từ trong xe bước xuống, đứng trước ngôi Biệt thự kiểu Pháp, Đây là nhà của Lạc Văn.
Hôm nay là sinh nhật của em trai Lạc Văn, nên mình được mời tham dự, Cô vào trong sảnh lớn, tất cả tiểu thư công tử nhà giàu đều có mặt đầy đủ.Hồng Kiều em họ Thiên Ân, trò chuyện với mấy cô gái, vừa thấy cô bước tới.
"Chị Thiên Ân, buổi tiệc nửa tiếng mới bắt đầu, chúng ta trò chuyện vài câu trong khi chờ đợi"
Mặc dù mình không ưa cô em họ của Thiên Ân, nhưng vẫn gắng ôn hòa vui vẻ. "Ừm"
Hồng kiều bảo."Chị, em có trò chơi rất vui, chơi cùng em nha"
Cô tròn mắt hỏi."Ở đây có trò chơi gì vui sao?"
Hồng Kiều lấy đĩa bánh kem lên, cùng ly rượu vang đỏ. Một cô hầu bưng đĩa bánh đặt lên bàn, vừa quay người bước đi, Hồng Kiều buông đĩa chiếc bánh kem rơi xuống áo cô ấy.
"Hây da, Tôi lỡ tay thôi không sao chứ?
Cô hầu run sợ "Không...sao"
Hồng Kiều làm rượu vang đổ vào váy cô ấy, chỉ biết mím môi chịu đựng.
Hồng Kiều khoái chí đưa ly rượu và bánh kem cho cô gương mặt tươi cười bảo. "Tới chị"
Cô cầm lấy bánh kem đổ ngay vào bộ váy Hồng Kiểu cùng ly rượu vang. Cô ta ngạc nhiên thốt lên.
"Chị làm gì vậy sao hất vào em, mà không phải con nhỏ kia"
Cô khoang hai tay lại, lạnh lùng đáp."Hồng Kiều,em bị chị hất bánh vào người, em cảm thấy rất tức giận thì cô ấy cũng khó chịu không kém gì"
Hồng Kiều đáp."Con nhỏ đó, là đồ thấp kém sau bằng em"
Cô đáp."Em đừng nghĩ có tiền, muốn xem ai là trò chơi điều đó không tốt đâu"
Hồng Kiều lên giọng. "Không phải chị cũng như em đó sao? hay ức hiếp người khác còn gì?"
Cô thèm ngó ngàng, lấy khăn tay chùi vết bẩn trên bộ váy cho cô hầu, Cô ân cần. "Cô, đi rửa mặt sạch lại rồi hả làm tiếp."
Cô gái cầm khăn tay cúi đầu thưa."Cảm ơn Cô"
Tiếng ồn ào vang lên. Cô quay lại nhìn về phía trước cầu thang một chàng trai trong vets trắng mái tóc nâu bước từng bậc thang đi xuống, phải công nhận là anh ta khá giống Lạc Văn.Các cô gái thi nhau bắt chuyện với anh ta.
Hồng kiểu cũng tranh thủ."Anh Lạc Phong lâu lắm không gặp, hay anh cùng nhảy một bản vừa trò chuyện với nhau"
Lạc Phong đi thẳng tới cô đưa tay lên."Thiên Ân nhảy với anh một bản"
Cô đặt tay vào lòng bàn tay anh ta."Rất sẵn lòng"
Từng bước xoay nhẹ theo âm nhạc, Lạc Phong cứ nhìn vào cô dịu dàng cười."Hôm nay Vỹ Tường không đến cùng cô?"
Cô đáp."Vỹ Tường đang bệnh"
Cô suy tư chắc là do lần trước, rơi xuống biển nên mới sốt cao như thế, Anh ta dễ bệnh thật. Chắc là do ít thể dục.
Lạc Phong Lên tiếng."Nhờ thể tôi mới có thể nhảy với cô, khi nào có thời gian tôi và cô nói chuyện nhiều thêm"
Kết thúc điệu nhảy với Lạc Phong.Cô cảm thấy chán sự ồn ào bên trong đó, bước ra ngoài cho bớt ngột ngạt. Buổi tiệc bắt đầu từ nãy đến giờ, vẫn không thấy Lạc Văn đâu cả? anh ấy không mừng sinh nhật em trai mình sao?
Tiếng đàn Violon dịu dàng, lại có chút buồn mênh mang, Cô tò mò đi theo tiếng nhạc tới khu vườn hoa hồng, đó là Lạc Văn anh ấy kéo đàn một mình.
Cô định đi đến chào hỏi vài câu. Thì người Phụ nữ khá xinh đẹp sắc sảo, bước tới trước mặt Lạc Văn.
"Hóa ra con ở đây sao? buổi tiệc đông vui đến thế, mà con lại không tham dự tiếc quá"
"Con biết không? Lạc Phong rất được mọi người yêu thích không những vậy, Ba con rất trông đợi vào nó kế thừa sự nghiệp của gia đình"
Lạc Văn lạnh lùng đáp."Không liên can gì đến tôi."
Bà ta háy mắt một cái khinh thường."Đứa con từ bên ngoài về luôn vẫn là kém cỏi, y như mẹ cậu là đồ kém cỏi"
Lạc Văn tức giận."Bà có thể nói xấu tôi, như không được phép sỉ nhục mẹ tôi mau xéo đi"
Bà ta tỏ vẻ đau xót ánh mắt ướt át."Con không được ăn nói như thế với mẹ có hiểu không?"
"Nếu ba con hay được, thì con lại bị ăn đòn, lúc đó mẹ lại phải năn nỉ ba con nữa"
Cách nói chuyện của bà ta,khiến mình nổi xung thiên. Cô lên tiếng ."Đủ rồi, Dì hông được xúc phạm Lạc Văn"
Bà ta tỏ vẻ ngạc nhiên."Hóa ra là Thiên Ân, con đừng hiểu lầm, Dì chỉ là trò chuyện với con trai một chút"
Cô cười khinh."Dường như con lại thấy không phải như thế, dì rất nặng lời với anh ấy"
Bà ta lúng túng."Dì chợt nhớ có việc cần làm, nên dì đi trước."
Cô hướng mắt theo bóng dáng bà ta đi xa, mình được biết mẹ Lạc Văn, là người tình của ba anh hồi còn Đại học, còn người phụ nữ này mới là người vợ chính thức.
"Anh nhớ lúc nhỏ, sống trong nhà chật hẹp mẹ là người rất dịu dàng, nhưng rất ít cười, có một ngày bà ấy nói rằng, đưa anh tới một nơi cuộc sống sung túc, bà ấy đã bỏ anh lại với Ba mà đi mất"
"Từ trước đến giờ Anh luôn nghĩ, thà là mẹ không sinh ra anh còn tốt hơn, là bỏ anh lại ngôi nhà này để anh luôn bị sự châm biếm của bà ta"
Cô gõ nhẹ vào đầu Lạc Văn lên tiếng."Đừng nghĩ như thế, chắc chắn bà ấy rất yêu anh, nên muốn anh được hạnh phúc mới để anh ở lại"
"Anh đừng bận tâm tới lời người khác, hãy sống vì bản thân vì mẹ của anh có hiểu hông?"
Lạc Văn ánh mắt nhìn cô ngập tràn cảm xúc. Tiến tới dịu dàng hôn một cái nhẹ lên trán cô, khiến cô thất thần trong giây lát chưa kịp hoàn hồn.Anh ôm chầm lấy cô, giọng Anh trầm buồn.
"Em, có biết vì sao anh lại thích ngủ không? Vì giấc mơ luôn đẹp đẽ hơn thực tại"
"Em hiểu" Cô đưa tay lên vỗ về an ủi, một trái tim chịu nhiều tổn thương bởi cuộc đời này...
Hồng Kiều đứng phía xa, cầm điện thoại hướng về hai người họ, cô ta cười gian xảo. sắp có Drama xem rồi.