Cô nhảy xuống biển, dòng nước chảy xiết khiến cô đuối sức cả cơ thể đang chìm dần xuống biển sâu. Anh bơi nhanh tới nắm lấy tay cô kéo lại gần dùng miệng truyền hơi thở cho cô ấy,khi môi chạm môi một lần nữa, anh cảm thấy mình thật sự yêu cô ấy, Anh ngoi lên mặt nước biển, đưa cô vào bờ cát trắng.
"Cô sao rồi?"
Cô nôn ra ít nước biển. bắt đầu mở mắt ra, ngồi dậy. "Đây là nơi nào?"
Vỹ Tường nhìn quanh rồi bảo."Có lẽ là một hòn đảo hoang"
Cô thốt lên. "Hả?"
Vỹ Tường bảo."Người trong khách sạn, thấy chúng ta chưa về họ sẽ đi tìm"
Cô suy tư hy vọng có người đến cứu sớm. vì ngày mai là lễ kỷ niệm khách sạn, mình mà đến trễ thế nào cũng bị đối tác chê trách.
Màn đêm buông xuống cả bầu trời sao cứ chớp tắt không ngừng, cô ngồi trên cát trắng bên ngọn lửa bập bùng.
"Bầu trời đêm ở đây nhiều sao thật đó,Nếu có sao băng, anh muốn ước gì?"
Anh ngước mắt nhìn bầu trời sao."Anh ước Ba sẽ trở về, Từ ngày mẹ mất ba suy sụp hay cáu kỉnh chìm dần men rượu, ông đổ lỗi cho anh, vì đưa anh tới trường mẹ mới mất."
"Cho tới một ngày anh đi học về, đồ đạc trong nhà đều bị ông đập vỡ, và ông ấy bỏ đi như vậy không quay trở về"
Giọng Cô trầm lắng."Anh không giận ông ấy sao?"
Anh gật đầu."Rất giận, nhưng anh vẫn muốn một người ba đáng kính hiền lành quay về"
Cô đưa lên tay vỗ về vai anh. "Một ngày nào đó ba anh sẽ trở về"
Ánh mắt anh vương một nỗi sầu, những lời an ủi của cô ấy, tâm hồn như được xoa dịu phần nào. Vài cơn gió thổi qua Cô có hơi lạnh, Anh lấy áo khoác đắp lên người cô.
"Nếu cô thấy lạnh cứ dựa vào người tôi"
Cô bực bội."Còn lâu á, tôi không để cho anh tùy tiện thêm một lần nào nữa"
Vỹ Tường bức xúc. "Tôi tùy tiện với cô hồi nào?"
Cô khẳng khái."Chuyện hôm qua anh tùy tiện hôn tôi có đáng nói hông?"
Vỹ Tường bảo."Lúc đó tôi muốn cô phóng viên tin tưởng nên... Mà này cô nói ai tùy tiện? nói cô biết tôi chưa bao giờ tùy tiện với ai cả"
Cô ngỡ ngàng vậy anh ta cũng như mình. Cô ngượng ngùng."Vậy cứ xem như chúng ta huề đi"
"Mà này...Nụ hôn chỉ dành cho người mình yêu,anh hông có yêu tôi, hông cần phải làm thế"
Vỹ Tường nhìn vào mắt cô. thật ra thì tôi bắt đầu yêu cô rồi, có nên nói cho cô ấy biết không, dù sao ở đây chỉ có mình tôi với cô ấy.
"Anh nói ra biết là em sẽ không tin, nhung mà vẫn là sự thật, đó là anh yêu em"
Anh ngó qua thấy cô dựa vào vai anh ngủ ngon lành, Anh bực tức đang lúc nói thật lòng vậy cô ấy lại ngủ mất tiêu. Anh nhìn cô mỉm cười vuốt ve mái tóc dài suôn mượt, hôn nhẹ lên tóc.
"Thôi thì để khi khác bày tỏ, chỉ cần em còn ở bên cạnh anh"
Trời bắt đầu sáng, Ánh sáng làm Cô thức giấc. ngại ngùng ngó qua anh,mình dựa vào vai anh ấy ngủ quên lúc nào cũng không hay.
Anh bên cạnh lên tiếng."Cô thức dậy rồi sao?cô xem mặt trời mọc rồi, không mấy khi được nhìn thấy cảnh đẹp như vậy"
"Phải, đẹp thiệt đó."Cô hướng mắt nhìn phía trước.
Mặt trời nhô lên từ biển cả một vùng trời vàng cam rực rỡ đẹp mê hồn.Tiếng trực thăng bay trên trời, Anh Kiệt cầm ống nhòm quan sát các hòn đảo, chợt thấy Cô ở trên đảo phía trước.
"Cô Thiên Ân ở đó, anh phi công mau đáp xuống"
Trực thăng đáp hạ xuống.Anh Kiệt chạy tới cầm lấy hai cánh tay cô. "Chị ở đây từ tối đến sáng bên cạnh tên đó, hẳn có làm gì bậy không? em sẽ cho hắn biết tay?"
Cô bảo."Không có. Anh Kiệt em đừng lo"
Vỹ Tường bước tới hất tay Anh Kiệt ra khỏi tay cô. Ánh mắt nhìn sát khí.Giọng cọc lên."Anh chỉ là trợ lý của Thiên Ân có quyền gì nắm tay cô ấy?"
"Còn nữa, chen vào đời tư của chủ mình đó là quá quyền hạn, dù sao tôi là hôn phu ở bên cô ấy có gì sai?"
Anh Kiệt có hơi sợ lúng túng. "Tôi xin lỗi"
Cô lên tiếng."Bỏ qua chuyện này đi, chúng ta quay về mau"
Cô bước chân vào trực thăng từ từ cất cánh bay lên cao... Tại Khách sạn tầng thứ năm nơi tổ chức buổi lễ kỷ niệm thành lập, những chùm hoa hồng trắng trị khắp nơi.Một người đàn ông trung niên ăn mặc chỉnh chu, bên cạnh làm người phụ nữ trung niên xinh đẹp, bắt tay hết người khách này đến người khác.
Diệp Trịnh Phát bước tới bắt tay ông ta.
"Chúc mừng kỷ niệm thành lập 25 Năm khách sạn của Ông Quang Khải đây, thật tiếc là sự kiện trọng đại mà em họ tôi lại không thấy tới"
"Chắc lại đi chơi mê mệt rồi, quên mất chuyện này tôi thay mặt Thiên Ân xin lỗi"
Ông Trí Khải nghe qua lời Trịnh phát, tỏ ra không hài lòng với Thiên Ân,có nên hợp tác vào công ty của cô ta nữa hay không?
Chợt tiếng cô cất lên."Anh họ. cảm ơn anh đã thay mặt em xin lỗi nhưng em đến trễ không phải mê chơi đâu đó mà gặp vài sự cố nhỏ"
Vỹ Tường cùng Cô tiến tới trong bộ đầm dài dạ hội màu đen khoác chiếc áo lông màu be. Cô ôn hòa lên tiếng.
"Ông Trí Khải có hơi chậm trễ một chút, nhưng vẫn không muộn giờ"
Cô bắt tay với ông ta. "Chúc mừng kỷ niệm thành lập 25 Năm khách sạn Ánh Sao Đêm hy vọng công ty của tôi và ông hợp tác thật lâu dài"
Ông ta đáp. "Đương nhiên là lâu dài, chúng ta vào tiệc thôi nào"
Trịnh Phát nhìn cô mà muốn tức điên lên, cô hãy đợi đấy sớm muộn gì công ty của cô cũng thuộc về tôi...
Ngồi trên máy bay trở về nhà, cô ngắm nhìn những quần đảo, Giọng cô luyến tiếc. "Không biết bao giờ mới quay lại đây"
Vỹ Tường bảo."Nếu cô thích, năm sau tôi với cô đến đây nữa.Và... cùng nhau đi dạo chơi trên cát trắng"
Cô đưa ngón tay út lên. "Móc ngoéo đi, hẹn năm sau lại tới đây"
Anh mỉm cười đưa ngón tay tới móc ngoéo với cô.
"Tới lúc đó, tôi cùng cô xây một lâu đài cát trắng thật đẹp"