Hắn nắm cổ tay ta, đặt lên n.g.ự.c mình, ánh mắt rực cháy nhìn chằm chằm ta.
"Nhiễm Gia Vũ, có cảm nhận được không? Trái tim này đang vì nàng mà đập điên cuồng, nàng nỡ lòng từ chối sao?"
Ta cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của hắn, vô cùng bối rối cúi đầu, lẩm bẩm: "Nhưng mà... nhưng mà ngươi bắt nạt ta..."
Hắn bất đắc dĩ thở dài, đưa tay vuốt mái tóc rối của ta: "Trẫm không có bắt nạt nàng."
Ta không biết lấy đâu ra can đảm, trong lòng nảy sinh chút ý phản kháng.
"Ngươi đúng là có bắt nạt ta, ta... ta không muốn ở cùng ngươi, ta ghét ngươi, ta muốn về nhà!"
Ta đẩy hắn ra, cố gắng lật người xuống khỏi long sàng.
Tạ Thừa Cảnh túm cổ áo ta, nhẹ nhàng kéo ta trở lại.
Hắn ấn ta xuống, đưa tay nắm cằm ta, bắt ta nhìn thẳng vào hắn, trên mặt là dục vọng chiếm hữu dâng trào đầy mãnh liệt.
"Ta đã nói rồi, không có sự cho phép của ta, nàng không được đi đâu cả, Nhiễm Gia Vũ, cả đời này nàng chỉ có thể là của ta."
Hắn đan hai tay vào tóc ta, vòng tay siết chặt, hôn ta một cách hung bạo và bá đạo.
Ta vừa khóc vừa giãy giụa, nhưng vì hắn quá mạnh, ta không thể động đậy, chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận hắn.
19
Không biết đã qua bao lâu, đúng lúc ta nghĩ hôm nay chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Tạ Thừa Cảnh đột nhiên dừng lại.
Đuôi mắt hắn ửng hồng, trên mặt mang theo tình yêu điên cuồng và dục vọng chiếm hữu, nhẹ nhàng vuốt ve gò má ta, giọng khàn đặc: "Gia Vũ, trẫm sẽ không động vào nàng, trẫm sẽ phong nàng làm Hoàng hậu, để dành lần đầu tiên của nàng cho đêm tân hôn của chúng ta."
Ta thở dốc, nằm bất động trên long sàng.
Đã không còn sức để phản kháng hắn nữa.
Tạ Thừa Cảnh hôn nhẹ lên trán ta, đi viết chiếu phong hậu.
Không lâu sau, Tiểu Điệp đi vào.
Vừa thấy ta, Tiểu Điệp lo lắng đến mức gần khóc: "Quận chúa, làm sao bây giờ! Cảnh di nương... Cảnh di nương lại hóa ra là Hoàng thượng! Ngày thường chúng ta chửi ngài ấy nhiều như thế, ngài ấy sẽ không ghi hận người chứ?"
Ta nằm trên giường với vẻ mặt tuyệt vọng, liếc nhìn Tiểu Điệp đang khóc nhè, không nhịn được thở dài.
"Hoàng thượng đã đi viết chiếu phong hậu rồi... Tiểu Điệp, phải làm sao đây, ta... ta không muốn gả cho hắn lắm."
Ta ngồi dậy, chu môi, có chút bồn chồn.
Tiểu Điệp nghe vậy, vui mừng trợn tròn mắt.
"Thật sao? Hoàng thượng thật sự muốn phong Quận chúa làm Hoàng hậu sao? Thế thì tốt quá, Quận chúa đã yêu Hoàng thượng mười năm, cuối cùng, cuối cùng đã tu thành chính quả rồi!
"Quận chúa à, những tủi thân của người ở Nhiễm phủ trước đây không phải chịu vô ích, ít nhất cũng chứng tỏ trong lòng Hoàng thượng vẫn có người."
Tiểu Điệp nói cũng đúng...
Nhưng ta làm sao cũng không ngờ được, vị Thái tử khí chất mạnh mẽ, lạnh lùng tuấn tú năm xưa, khi lớn lên lại thành ra thế này...
Nghĩ đến đôi mắt đầy dục vọng chiếm hữu đáng sợ của Tạ Thừa Cảnh, ta không nhịn được rùng mình.
Hắn bắt nạt người quá đáng... chưa thành thân đã cứ bắt nạt ta.
Thấy vẻ mặt oán trách của ta, Tiểu Điệp không nhịn được mở miệng an ủi: "Quận chúa à, trước đây người xem không ít thoại bản, nào là Viên ngoại bá đạo, Lão gia bá đạo, chẳng phải người thích nhất sao? Giờ tình tiết này xảy ra với người rồi, người còn chu môi làm gì?"
Tiểu Điệp nói quả thật có lý.
Ta đúng là thích xem những thoại bản đó, nhưng mà...
Nhưng mà khi chuyện này xảy ra trên người mình, ta thật sự có chút khó đối phó.
Nam nhân ta thầm yêu mười năm không chết, ẩn danh đổi họ đến bên cạnh ta, luôn bắt nạt ta...
Ta kéo chăn lên che đầu, lúng ta lúng túng nói: "Ta suy nghĩ thêm đã..."
Nói không thích Tạ Thừa Cảnh là giả.
Nhưng người ta thích và người ta ghét lại là cùng một người...
A a! Rối rắm quá! Cuối cùng phải làm sao đây!
Tiểu Điệp đứng bên cạnh thì thầm: "Quận chúa à, người cũng không còn lựa chọn nào nữa đâu, vừa nãy nô tỳ thấy, Hoàng thượng đã phái người đưa chiếu phong hậu đến tướng quân phủ rồi."
Ta: "..."
Đúng vậy, có vẻ như ta không còn đường từ chối nữa rồi.