Tiểu Thiếp Của Cha Ta Là Nam Sao?

Chương 11





"Chuyện này... Gia Vũ à, giờ cha cũng không làm gì được."

"Sao thế! Chẳng lẽ quan chức của hắn còn lớn hơn cả cha sao?"

Ta giận dỗi chu môi, bữa sáng cũng chẳng ngon miệng.

Ta cứ chọc chọc đũa vào bát, ghét cay ghét đắng Lý Cảnh.

Không lâu sau bữa sáng, người trong cung đến.

"Tướng quân, Hoàng thượng triệu kiến Quận chúa."

Nghe vậy, mắt ta sáng lên, rồi e thẹn cúi đầu, rụt rè nhìn về phía cha.

"Cha... Hoàng thượng muốn gặp con."

Cha ta nhìn ta một cái với vẻ mặt kỳ lạ.

Dường như khóe miệng còn giật giật, cũng không biết ông ấy đang nghĩ gì.

Ta về chỉnh trang lại dung nhan, nếu không phải mùa đông, nhất định ta đã mặc chiếc váy đẹp nhất để đi gặp Tạ Thừa Cảnh.

Ngồi trên xe ngựa, ta liên tục hỏi Tiểu Điệp.

"Tiểu Điệp, hôm nay bộ y phục này của ta thế nào, không biết Hoàng thượng có thích không?"

"Trâm cài trên đầu ta có bị lệch không?"

"Kiểu tóc này có làm ta già không..."

Tiểu Điệp thấy vậy, không giấu nổi nụ cười, trêu ta: "Quận chúa hôm nay chỗ nào cũng đẹp, bảo đảm Hoàng thượng nhìn thấy sẽ thích!"

Ta e thẹn mím môi, cúi đầu, nhỏ giọng cãi: "Đâu có, ngươi toàn nói bậy..."

Xe ngựa dừng trước cổng hoàng cung, mấy tiểu thái giám khiêng một cỗ kiệu đang đợi ở cổng cung.

Vừa thấy ta đến, lập tức mời ta lên.

"Mời Quận chúa."

Họ khiêng ta đến Thừa Càn cung, dẫn ta vào nội điện chờ đợi.

Ta ngồi trên ghế, cảm thấy từ đầu đến chân đều căng thẳng, đứng ngồi không yên.

Ta muốn tìm một tấm gương đồng để xem thử, xem tóc có rối không, phấn son có lem không...

"Hoàng thượng giá lâm!"

Ta luống cuống đứng dậy, sờ sờ trâm cài trên đầu, rồi kiểm tra lại y phục.

Ta cắn môi cúi đầu, nhìn thấy vạt áo màu đen huyền và đôi ủng đen dừng trước mặt.

Ta ngẩn người một thoáng, nhanh chóng phản ứng lại, cứng nhắc hành lễ, giọng nhỏ như muỗi mắc: "Thần nữ... Thần nữ tham kiến Hoàng thượng."

Chốc lát sau, ta nghe thấy một giọng nói mang theo ý cười: "Miễn lễ."

Ta cúi đầu, không dám nhìn lấy một cái.

Ta mơ hồ có thể cảm nhận được, thân thể căng thẳng đến mức run rẩy.

"Sao Quận chúa không dám ngẩng đầu nhìn trẫm?"

Thân thể ta run dữ dội, giọng nói cũng run: "Ta... Thần nữ không dám, thần nữ..."

Ta từ từ ngẩng đầu, nhìn thấy một gương mặt tuấn tú quen thuộc.

"Là... Là ngươi..."

Đầu óc ta ầm một tiếng như muốn nổ tung, lùi nửa bước, muốn chạy trốn nhưng không tìm được đường lui.

"Tất cả lui ra."

Tạ Thừa Cảnh đuổi cung nhân ra ngoài, từng bước ép sát ta.

Cuối cùng, ta ngã ngồi xuống ghế, ngón tay bấu chặt lưng ghế: "Ngươi... Tại sao lại là ngươi?"

Tạ Thừa Cảnh dừng lại trước mặt ta, cúi người xuống nhẹ nhàng vuốt tóc mai của ta: "Sao không thể là trẫm? Mới mười năm không gặp, Gia Vũ đã quên mất dung mạo của trẫm rồi sao?"

Trong thoáng chốc, hình ảnh Thái tử điện hạ trong ký ức dần dần trùng khớp với gương mặt trước mắt.

Là hắn... Thật sự là hắn.

Hắn là Tạ Thừa Cảnh, cũng là Lý Cảnh, khi xưa gặp biến loạn trong cung, giả dạng nữ nhân, được cha ta đưa về che giấu thân phận.

Ta còn ngốc nghếch nhiều lần nhắc đến Tạ Thừa Cảnh trước mặt hắn, kể lể tình cảm của mình dành cho Tạ Thừa Cảnh...

Chắc lúc đó, hắn đã cười nhạo ta rồi.

Ta cắn môi, vừa ấm ức vừa xấu hổ, những giọt lệ to như hạt đậu rơi xuống: "Ngươi... Sao ngươi có thể như vậy! Ngươi đùa giỡn ta như thế, ngươi coi ta là khỉ để giỡn phải không!"

Tạ Thừa Cảnh khẽ thở dài, lau đi những giọt nước mắt không ngừng rơi của ta, cúi người bế ta lên.

"Không cần ngươi bế."

Ta đập đập vai hắn, giọng nói đặc quánh mùi nước mắt.

Tạ Thừa Cảnh đặt ta lên long sàng, giữ chặt eo ta, ấn ta vào lòng hắn.

Tiếp đó, hắn hôn ta thật mạnh, mang theo ý trừng phạt dữ dội.

"Đồ không có lương tâm nhà nàng, trẫm nhớ nhung nàng mấy tháng nay, vừa gặp trẫm nàng đã đổi sắc mặt."

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.