Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.
Trên hư không mờ ảo, Diệp Thành lao vụt đi như một đạo kim quang, trên người hắn vẫn khoác áo choàng đen.
Đặc điểm nhận dạng của sát thần Tần Vũ quá rõ ràng, hắn không muốn bị mọi người biết mình vẫn còn sống nhanh như vậy, hắn luôn thích chơi từ phía sau, hắn còn định đánh cho một vài thế lực trở tay không kịp đây!
Ba canh giờ sau, hắn đáp xuống một khu vườn nhỏ của thành cổ.
Đúng như hắn nghĩ, phía Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đã không còn ở đây nữa, khả năng cao là đã chuyển đi nơi khác.
“Mình vẫn quá nhân từ”, Diệp Thành lắc đầu bất lực, nếu biết trước sẽ thế này thì hắn đã phế luôn Cơ Tuyết Băng, như vậy sẽ không xảy ra những chuyện phía sau.
Nói xong hắn từ từ quay lại.
Chẳng mấy chốc, hai bóng người xuất hiện trước mặt hắn, nhìn kỹ lại thì thấy Lý Tinh Hồn và Chu Ngạo cũng đang mặc áo choàng đen.
Nhìn thấy hai người, Diệp Thành sửng sốt: “Hai vẫn chưa đi?”
“Đi rồi lại quay về”, Chu Ngạo cười tươi: “Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất mà!”
“Xem ra hai ngươi cũng không phải kẻ ngốc!”
“Nhưng điều khiến chúng ta thấy lạ là Chính Dương Tông không phái người đến”, Lý Tinh Hồn gãi đầu.
“Không phái người đến?”, Diệp Thành nhướng mày, bất giác sờ cằm: “Lẽ nào Cơ Tuyết Băng không tiết lộ nơi này cho Chính Dương Tông?”
“Có lẽ là vậy”.
“Vậy thì thực sự khiến ta bất ngờ đấy”, Diệp Thành tiếp tục sờ cằm, hắn đã phải nhìn Cơ Tuyết Băng bằng con mắt khác, Chính Dương Tông không phái người tới lục soát thành, trong đó Cơ Tuyết Băng là một nhân tố lớn.
“Chúng ta đã nghe chuyện huynh độ kiếp rồi, mọi người đều nói huynh đã bị thiên kiếp đánh chết”, Diệp Thành đang suy nghĩ thì Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đã nhìn hắn với vẻ mặt nghi ngờ: “Huynh sống sót kiểu gì vậy?”
“Nói linh tinh, ta còn phải đưa mọi người đi chinh chiến thiên hạ, sao có thể chết sớm vậy được!”, Diệp Thành nói xong còn lắc đầu, vuốt tóc tự cho rằng mình rất đẹp trai: “Đi theo ta là không sai đâu”.
Vậy đương nhiên phải đi theo huynh rồi!
Trong mắt Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đều hiện lên vẻ tin tưởng.
Không nói đến chuyện khác, chỉ nói chuyện mấy ngày trước, hơn ba mươi cảnh giới Chuẩn Thiên, hơn một nghìn cảnh giới Không Minh mà cũng không bắt được Diệp Thành, còn bị thiên kiếp của hắn đánh cho chạy tán loạn.
Thử hỏi, ở Đại Sở này còn tìm ra được tu sĩ nào cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất lợi hại như vậy nữa không?
Điều quan trọng nhất là bọn họ nghe nói thiên kiếp mà Diệp Thành dẫn ra không phải người bình thường có thể độ được, Diệp Thành có thể sống sót trong tình hình đó, bây giờ vẫn có thể nhảy nhót tung tăng, tiềm lực của hắn phải lớn nhường nào?
“Những người khác đâu?”, Diệp Thành hỏi, nhâm nhi một ngụm rượu.
“Bọn họ đều ở trong thành cổ này, đang chờ huynh về đưa chúng ta ra ngoài ra oai đây”, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đều cười tươi rói.
“Ta thích nghe lời này”, Diệp Thành lắc đầu, lại vuốt tóc, khá giống tư thái của Trần Vinh Vân.
Nói xong Diệp Thành xoay người đi ra ngoài đầu tiên: “Đưa người của chúng ta về nhà thôi”.
“Được!”, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn lần lượt đi theo, bước nhanh tới cười ngượng ngùng: “Ngươi đưa chúng ta về thế này, phía Liễu Dật và Tư Đồ Nam sẽ không đánh chúng ta chứ?”
“Yên tâm, ta sẽ giữ lại cho các ngươi một hơi thở”.
…
Vì sao sáng chói, ánh trăng trong trẻo.
Đây là một quần sơn, sâu trong quần sơn là toà thành cổ hùng vĩ, người Nam Sở gọi nơi đây là thiên thành Đông Nhạc.
Nhìn từ xa, thiên thành Đông Nhạc rực rỡ ánh sáng, thần huy sáng chói tản ra giống như viên minh châu chói lọi giữa quần sơn. Toà thành cổ này cực kỳ lớn, bên trong có một ngọn núi cao chót vót, toàn bộ đều được mây mù bao phủ, như chốn bồng lai tiên cảnh.
Đây là Thượng Quan thế gia ở Đông Nhạc, là một thế lực lớn ở Nam Sở.
Lúc này, trong rừng hoa có một nữ tử áo trắng đang ngồi dựa vào lan can, thất thần nhìn cánh hoa bay rợp trời.
Cô có khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, nhưng lại hơi hốc hác, làn gió thổi bay mái tóc che nửa bên má nhưng không che được vẻ xinh đẹp, đau thương.
Người này chẳng phải Thượng Quan Ngọc Nhi thì là ai?
“Ngươi đã đi được một năm rồi nhỉ!”, Thượng Quan Ngọc Nhi khẽ ngửa mặt lên nhìn bầu trời đầy sao, hy vọng có thể tìm được ngôi sao sáng nhất.
“Diệp Thành, ngươi là ngôi sao nào?”, Thượng Quan Ngọc Nhi khẽ lẩm bẩm, đôi mắt đẹp trở nên mờ sương, tuy giọng nói dịu dàng nhưng sương mù trong đôi mắt đẹp lại ngưng tụ thành băng dưới ánh trăng sáng.
Có lẽ là quá tập trung nên cô không phát hiện Thượng Quan Hàn Nguyệt đã nhẹ nhàng đứng ngay sau mình.
Haiz!
Thấy Thượng Quan Ngọc Nhi như vậy, Thượng Quan Hàn Nguyệt không khỏi thở dài.
Cô ta vẫn đánh giá thấp nỗi chấp niệm của muội muội mình, đã lâu vậy rồi vẫn không thể quên, cả ngày cứ như người mất hồn khiến người làm tỷ tỷ là cô ta không biết phải làm sao.
Trong lòng thầm nghĩ như vậy, cô ta bước lên phía trước, vỗ nhẹ bả vai Thượng Quan Ngọc Nhi: “Ngọc Nhi, lại nhớ tới hắn à?”
Nghe thấy lời Thượng Quan Hàn Nguyệt, Thượng Quan Ngọc Nhi vội vàng quay đầu, sương mù trong mắt lập tức biến mất, cố gắng nặn ra nụ cười gượng gạo: “Tỷ về rồi”.
“Tu luyện ở ngoài lâu như vậy cũng nên về rồi”, Thượng Quan Hàn Nguyệt khẽ cười, ngồi xuống bên cạnh Thượng Quan Ngọc Nhi.
“Vậy tỷ tỷ ra ngoài lâu như vậy có câu chuyện hay nào muốn kể cho muội nghe không?”
“Không có chuyện nào hay, nhưng lại gặp được một người thú vị”, Thượng Quan Hàn Nguyệt nói, trong đầu bất giác hiện lên bóng dáng đeo mặt nạ Quỷ Minh, bên trán khắc một chữ ‘thù’.
Có lẽ suy nghĩ quá tập trung, đến nỗi cả người đều chìm đắm trong đó, nghĩ một lúc khoé miệng cô ta còn nở nụ cười nhẹ.
“Có vẻ tỷ tỷ đã gặp được người mình thích”, Thượng Quan Ngọc Nhi chớp đôi mắt tinh nghịch, cười tủm tỉm nhìn Thượng Quan Hàn Nguyệt.
“Ngọc Nhi, đừng đùa nữa”, suy nghĩ bị cắt ngang, hai má Thượng Quan Hàn Nguyệt thoáng chốc ửng hồng: “Hắn… Hắn rất khác với người bình thường, nhưng cũng không như lời đồn đại”.
Nói đến đây, Thượng Quan Hàn Nguyệt còn nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi: “Hắn biết muội đó”.