Tiên Võ Đế Vương

Chương 896: Đi rồi sao?



Phù! 

 Không biết đến khi nào Diệp Thành mới thở ra một hơi khí đục thật dài, rụt tay về rồi cất tiên hoả đi. 

 Thượng Quan Hàn Nguyệt lập tức ngã xuống, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi như vừa tắm xong, vì mồ hôi nên chiếc váy bó sát vào áo, làm nổi bật dáng người yêu kiều của cô ta. 

 Thượng Quan Hàn Nguyệt cũng cảm nhận được nên vội kéo váy, cố gắng che đi thân thể, gò má thoáng chốc ửng hồng. 

 “Nghỉ ngơi đi! Chuyện còn lại đơn giản hơn nhiều rồi”, Diệp Thành liếc nhìn Thượng Quan Hàn Nguyệt, không khỏi ho khan một tiếng, sau đó lấy một chiếc áo choàng đắp lên người cô ta. 

 Oa! 

 Sau đó hắn duỗi eo thoải mái, lấy Đại La Thần Đỉnh ra cho nó lơ lửng giữa không trung, phía dưới còn có tiên hoả đang nhóm lửa. 

 Sau đó Diệp Thành bắt đầu rót linh dịch vào, ném vào đó một con yêu thú lớn. 

 Nhìn cảnh này, vẻ mặt Thượng Quan Hàn Nguyệt rất kỳ lạ, đại đỉnh bất phàm như thế mà lại bị coi là nồi sắt để hầm thịt, nhìn thế nào cũng thấy vô cùng kỳ quái. 

 Không lâu sau, mùi thơm của thịt hầm bắt đầu lan khắp quần sơn. 

 Nhưng Diệp Thành vẫn đang bận rộn, hắn cho từng bụi linh thảo phi phàm vào, cố gắng hầm ra tinh phẩm. 

 “Chắc mùi vị sẽ ngon lắm”, cánh mũi của Thái Hư Cổ Long ở thế giới ngầm dưới lòng đất của Chính Dương Tông giật giật. 

 “Nếu trong này có thịt rồng hầm sẽ càng ngon hơn”. 

 “…” 

 “Uống canh thôi!”, Diệp Thành mặc kệ khuôn mặt tối sầm của Thái Hư Cổ Long, tìm một cái bát lớn, múc đầy một bát rồi nhìn Thượng Quan Hàn Nguyệt: “Cô nương, cô có uống không?” 

 “Không… Không uống”, hai tay Thượng Quan Hàn Nguyệt ôm đầu gối, nhưng cái bụng không thức thời lại sôi lên ùng ục. 

 Mặc dù cô ta là tu sĩ, mười ngày nửa tháng không ăn cũng không sao, nhưng lúc này đan hải và linh hồn của cô ta đều đã bị phong ấn, chẳng khác gì người phàm, lại thêm một ngày một đêm giày vò đau đớn nên cô ta đã rất yếu, lúc này ngay cả sức để mở túi đựng đồ cũng không có. 

 Ục ục! 

 Ngay sau đó, tiếng sôi ùng ục ở bụng lại vang lên khiến mặt Thượng Quan Hàn Nguyệt lập tức đỏ bừng. 

 Cô ta là ai? Là Đạo Linh Chi Thể, là Thánh nữ của nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc, là đệ tử đứng thứ năm trong bảng Phong Vân của Đại Sở, giống như một tiên nữ hoàn mỹ, đã bao giờ phải xấu hổ thế này! 

 Lúc này cô ta vô thức cúi đầu, muốn tìm một cái lỗ dưới đất để chui xuống. 

 “Đừng ra vẻ nữa, nam nhân uống thì tráng dương, nữ nhân uống thì đẹp da”, Diệp Thành đưa cái bát lớn tới. 

 Mặc dù rất ngượng nhưng Thượng Quan Hàn Nguyệt vẫn nhận lấy, nhất là khi ngửi thấy mùi thơm tràn ngập, cái bụng không biết điều của cô ta lại bắt đầu réo lên liên tục, khiến cô ta rất xấu hổ. 

 “Ừm, đúng là rất ngon”, Diệp Thành đã chạy tới trước đại đỉnh, không cần bát mà trực tiếp dùng chậu lớn. 

 Khung cảnh tiếp theo ấm áp và yên tĩnh hơn nhiều. 

 Chẳng mấy chốc, cả hai lại ngồi xếp bằng đối diện với nhau. 

 Lần này Diệp Thành làm đơn giản hơn rất nhiều, không còn bí thuật lạc ấn trên huyết chú cản trở, hắn không còn điều gì cố kỵ nữa, tiên hoả mạnh mẽ xuất kích bao quanh huyết chú. 

 Rắc! 

 Không biết đến lúc nào, trong cơ thể Thượng Quan Hàn Nguyệt vang lên âm thanh này, huyết chú vỡ tan dưới sự luyện hoá mạnh mẽ của tiên hoả, nó còn muốn chống lại nhưng đã bị Diệp Thành cưỡng ép ra khỏi cơ thể Thượng Quan Hàn Nguyệt. 

 Phụt! 

 Trong vực thẳm huyết sắc, ở chỗ sâu trong huyết vụ cuộn trào mãnh liệt truyền ra tiếng hộc máu. 

 Bởi vì huyết vụ quá dày nên không nhìn rõ khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt lấp lánh tia sáng u tối, sâu thẳm chết chóc, trông rất u ám và đáng sợ trong đêm tối. 

 “Không ngờ lại có thể phá được huyết chú cho mình, rốt cuộc người ấy là ai?”, huyết vụ dày đặc che kín đôi mắt, chỉ có giọng nói lạnh lùng, âm u. 

 Một canh giờ sau, Thượng Quan Hàn Nguyệt tỉnh dậy. 

 Giờ phút này khuôn mặt cô ta đã hồng hào trở lại, khí tức vô cùng mạnh mẽ, không còn huyết chú áp chế và hút tinh nguyên nữa. Đôi mắt cô ta trở nên trong veo, quanh cơ thể xinh đẹp được bao phủ đầy thần hoa, còn có một số dị tượng huyền ảo đan xen, trông vô cùng lộng lẫy dưới màn đêm đen. 

 “Đi rồi sao?”, nhìn quanh một vòng không thấy bóng dáng Diệp Thành, ánh sáng trong đôi mắt đẹp của Thượng Quan Hàn Nguyệt tối đi một chút, trong lòng cũng có cảm giác mất mát không giải thích được. 

 “Sát thần Tần Vũ, chúng ta có còn gặp lại không?”, dưới ánh trăng đêm, Thượng Quan Hàn Nguyệt lẩm bẩm, cuối cùng nhìn về phía núi rừng, nhẹ nhàng xoay người biến mất vào trong đêm đen.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.