Trong lúc này một kẻ mặc hắc bào đã ra tay, đây chính là hũ luyện yêu huyết sắc biến to lên cả hàng trăm trượng, huyết quang chói lọi mang theo điện mang xẹt qua.
Hự…!
Diệp Thành ngay lập tức bị đè nén đến mức lảo đảo.
Mở cho ta!
Diệp Thành lạnh giọng gằn lên, hắn cứ thế phá bỏ cấm cố sau đó nắm tay thật chặt, tung ra một chưởng hỗn hợp nhiều loại bí pháp hàng long, đại thiên long ấn, hám sơn xuyên vào hư không, kẻ mặc hắc bào vừa định ra tay trấn áp hắn thì ngay lập tức đã bị đẩy lùi về sau, mỗi một bước đều dẫm nát hư không.
Diệp Thành giống như con mãnh thú hồng hoang sát phạt vào hư không.
Giết!
Hai kẻ mặc hắc bào phẫn nộ, mỗi tên một bên trái phải bao vây về phía Diệp Thành.
Trận đại chiến nổ ra!
Rầm! Rầm! Bịch!
Tiếp đó, trong màn đêm yên tĩnh liên tiếp vang lên những tiếng động thế này.
Trận đại chiến của cả ba người diễn ra vô cùng khốc liệt.
Một bên, hai kẻ mặc hắc bào như tu la bước ra từ địa ngục, cứ vung tay là ra đòn thần thông cái thế, hợp lực tế gọi ra biển huyết hải, hư không bị trấn áp rung lên dữ dội, từng ngọn núi sụp đổ vì không chịu được áp lực.
Một bên, Diệp Thành với cơ thể phát ra kim quang chói lọi, cơ thể hắn như được đúc từ hoàng kim, phần đầu lơ lửng đại la thần đỉnh, thân mang hỗn thiên chiến giáp, tay trái cầm bá long đao, tay phải cầm roi đả thần tiên, chân bước trên biển tinh hải màu vàng kim.
Nếu nói về biển tinh hải màu vàng kim của hắn thì lần này quả thực có phần khác với những lần trước, trong đó xuất hiện rất nhiều dị tượng: Thần long xoay vần, phượng hoàng cất tiếng hí, bạch hổ gầm vang, huyền vũ mở đường, kì lân gào rú, các loại dị tượng đan xen nhau tạo nên cảnh tượng tuyệt đẹp.
Thế nhưng cảnh tượng bên trong biển tinh hà mặc dù rất đẹp nhưng uy lực của nó lại không hề yếu, cứ thế trấn áp biển huyết hải của những kẻ mặc huyết bào khiến hư không như rung chuyển.
Rầm! Bịch! Rầm!
Ngay sau đó, trận đại chiến lại càng sục sôi hơn, máu tươi bắn vọt, có máu màu vàng cũng có máu màu đỏ.
“Một người chiến với hai tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên mà vẫn chiếm ưu thế?”, bên dưới, nữ tử mặc đồ tím nhìn cảnh tượng mà thẫn thờ.
“Sát thần Tần Vũ quả nhiên danh bất hư truyền”.
A….!
Khi cô ta còn đang ngỡ ngàng thì trên hư không đã vang lên tiếng thét của hai kẻ mặc huyết bào.
Cả hai với thân hình nhếch nhác thảm hại bị một đòn của Diệp Thành đánh lùi về sau liên tiếp, đường đường ở cảnh giới Chuẩn Thiên mà bị một tên tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất trấn áp, thực sự quá mất mặt.
Phía đối diện, Diệp Thành vô cùng dũng mãnh, vì cơ thể bá đạo của Hoang Cổ Thánh Thể khiến hắn chỉ biết tiến công và tiến công.
Phụt! Phụt!
Đại chiến tầm một trăm hiệp, hai cái đầu mới rơi khỏi hư không.
“Một đấu hai mà lại có thể khiến cho hai tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên phải bỏ mạng sao?”, nữ tử mặc đồ tím lại lần nữa tỏ vẻ kinh ngạc, khả năng chiến đấu của Diệp Thành vượt xa dự liệu của cô ta.
Sau đó, Diệp Thành thân hình nhơ nhuốc máu cũng bay xuống khỏi hư không, có lẽ vì đại chiến quá hao tổn sức lực nên khi đáp đất hắn còn không thể đứng vững, suýt chút nữa thì cắm đầu xuống đất.
Cũng may hai kẻ mặc huyết bào chỉ là hai tu sĩ ở cảnh giới chuẩn thiên bình thường, nếu như đổi lại là những tu sĩ như Hồng Trần Tuyết thì cho dù là hắn cũng không dám một mình đương đầu mà buộc phải dùng tới rất nhiều quân bài áp chót như Âm Minh Tử Tướng.
Sau khi đứng vững, Diệp Thành hất đầu, hắn nhét một viên đan dược vào miệng sau đó bắt đầu lục tìm trên cơ thể của ba kẻ mặc huyết bào, chỉ cần là những món đồ có giá trị thì hắn không để sót dù chỉ một món.
Đợi tới khi lấy sạch bảo bối trên người ba kẻ mặc huyết bào Diệp Thành mới quay sang nhìn nữ tử mặc y phục tím.
Có điều, điều khiến hắn phải bất ngờ đó là nữ tử mặc đồ tím này lại nhìn hắn bằng khuôn mặt phòng bị, nếu không phải cô ta bị thương quá nặng và rất khó di chuyển thì đã nhân lúc hắn đại chiến và tẩu thoát từ lâu rồi.
“Vẻ mặt của cô kiểu gì thế kia?”, Diệp Thành nhìn nữ tử mặc đồ tím với ánh mắt khó hiểu.
Nữ tử kia không nói lời nào nhưng vẫn nhìn hắn bằng khuôn mặt cảnh giác.
Còn có thể thế nào nữa, người của cả Đại Sở đều biết ngươi thích trói người, sau khi trói xong thì tìm người đòi tiền chuộc, sau khi lấy tiền chuộc thì không thả người, với một con người không giữ chữ tín như ngươi không thể không đề phòng.
“Ta là người tốt”, Diệp Thành gại gại mũi sau đó tự giác lấy đi túi đựng đồ của nữ tử kia, “này, đây chính là báo đáp”.
Nữ tử kia hít vào một hơi thật sâu nhưng không nói gì, cô ta còn có thể nói gì, với tình trạng hiện giờ của cô ta không hề có lấy chút sức lực phản kháng, người ta lấy đi túi đựng đồ mà không khiến mình bị thương đã là may mắn lắm rồi.
“Đúng rồi, những người đó là ai?”, Diệp Thành mở túi đựng đồ của cô ta ra, vừa mặt dày liếc nhìn vào bên trong túi vừa hỏi: “Vì sao bọn họ lại truy sát cô mà còn là ba tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên nữa”.
Mặc dù nữ tử kia không muốn để ý đến Diệp Thành nhưng vẫn trả lời câu hỏi của hăn: “Xem ra bọn họ là người của Huyết tộc”.
Huyết tộc?
Nghe hai từ này, Diệp Thành đang mải nhìn bảo bối bất giác ngẩng đầu.
Huyết tộc có lai lịch tầm cỡ thế nào chứ, nói tới chủng tộc này không thể không nhắc tới thuỷ tổ tam tông Huyền Thần.
Huyết tộc năm xưa rất mạnh, từng dấy nên từng trận chiến kinh thiên động địa ở Đại Sở, công pháp tà ác của bọn họ chuyên dùng để hút máu tươi tu luyện, cách làm vô cùng tàn độc.
Còn vì sao lại liên quan tới thuỷ tổ Huyền Thần thì đương nhiên là vì Huyết Tộc bị Huyền Thần trấn áp.
Thánh chủ của Huyết tộc năm xưa chính là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong thực thụ, chỉ còn thiếu một bước nữa là đạt tới cảnh giới Thiên nhưng vì vận may của ông ta không ra sao nên bị thủy tổ Huyền Thần vượt qua, đạt tới cảnh giới Thiên trước.
Cũng chính vì Huyền Thần đạt tới cảnh giới Thiên trước nên mới có khả năng hiệu triệu mạnh mẽ, liên kết với rất nhiều thế lực ở Đại Sở trấn áp vương triều của Huyết Tộc.
Sau này mới trảm Thái Hư Cổ Long Hồn thành lập nên Đại Sở Huyền Tông.
Lịch sử liên quan đến Huyết tộc không phải là truyền thuyết mà có ghi chép chi tiết trong bí tông của tam tông, còn lai lịch của Huyết Tộc lại vô cùng thần bí, chỉ biết rằng chủng tộc này đã tồn tại lâu đời vả lại còn vô cùng vững mạnh
“Trước là sát thần thần triều, sau là quỷ tộc, hiện giờ người của huyết tộc cũng sát phạt ra ngoài, sao ta lại cảm thấy Đại Sở sắp đại loạn rồi nhỉ?”, Diệp Thành xoa cằm, khẽ giọng nói.
Sự lo lắng của hắn không phải không có căn cứ. Ân oán giữa Viêm Hoàng và Sát Thủ Thần Triều tồn tại đã lâu, ân oán giữa Huyết Tộc và Đại Sở cũng không phải vừa, hai thế lực mạnh mẽ thần bí này lại lần nữa xuất thế, đây chắc chắn là đại địch của Viêm Hoàng và Hằng Nhạc Tông trong tương lai.
“Viêm Hoàng trấn áp Quỷ Vực, Nguyệt Hoàng trấn áp Huyền U Địa Phủ, Thái Vương trấn áp Vu Chú Tộc, Chiến Vương trấn áp Âm Minh Thánh Vực, Đồng Hoàng trấn áp Yêu Tộc, Huyền Hoàng trấn áp Phệ Hồn Tộc, như vậy có phải tất cả đều đang ẩn náu trong từng ngóc ngách nào đó của Đại Sở không?”
“Nếu như vậy thì rắc rối rồi”.
“Mau đánh bại Hằng Nhạc Tông sau đó thống nhất tam tông, thống nhất Đại Sở”, Diệp Thành nghĩ vậy rồi bất giác hít vào một hơi thật sâu.
Phụt!
Khi Diệp Thành còn trầm ngâm thì nữ tử mặc đồ tím ở bên đã phun ra cả miệng máu, cả cơ thể lảo đảo.
“Cô … cô là Đạo Linh Chi Thể?”, Diệp Thành thẫn thờ, hắn nhìn nữ tử trước mặt từ đầu tới chân, khi nhìn thấy cô ta có phần quen thuộc thì sắc mặt hắn trông rõ vẻ đặc sắc.
“Ta là Thánh Nữ của nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc, xếp thứ năm trên bảng Phong Vân … Thượng Quan Hàn Nguyệt”, nữ tử mặc y phục tím không che giấu gì.
“Vậy Thượng Quan Ngọc Nhi là…”, Diệp Thành hỏi thăm dò.