“Sát thần Tần Vũ quả nhiên không hề đơn giản”, một kẻ mặc huyết bào trong đó liếm liếm miệng, ánh mắt tham lam: “Máu của Hoang Cổ Thánh Thể đúng là kì diệu, nếu như có thể bắt hắn về thì Chủ Thượng nhất định sẽ rất thích”.
“Vốn dĩ ta muốn về nhà ngủ một giấc nhưng thấy các ngươi không muốn nghỉ ngơi thì ta thấy ta cần phải cho các ngươi được vận động rồi”, Diệp Thành nói rồi rút Bá Long Đao ra sau đó hắn hả hơi lên thanh đao, không quên dùng vạt áo lau đi thanh đao.
“Ta thích người tự tin”, một kẻ mặc huyết bào cười u ám.
Giây phút sau đó, hắn liền xuất hiện trước mặt Diệp Thành, giơ tay tung ra một chưởng.
Gừ!
Ngay lập tức, bên trong rặng núi liền có tiếng gầm mạnh mẽ vang lên, tiếng gầm này còn mang theo uy thế mạnh mẽ, mang theo tiếng gằn của rồng, vô cùng bá đạo khiến cho từng ngọn núi sụp đổ.
Phụt!
Tiếp đó liền có tiếng phun ra máu.
Lại nhìn cảnh tượng lúc này, tên mà trước đó tung chưởng về phía Diệp Thành thì lúc này lại đang lảo đảo, đôi mắt chỉ nhìn thấy toàn sao là sao, đứng còn không vững.
Hắn có thể đứng vững mới lạ, hắn tấn công Diệp Thành từ chính diện nhưng không thể nào ngờ nổi Diệp Thành lại phản ứng nhanh như vậy, bị tiếng rồng phẫn nộ ép cho tới mức bay đi.
“Muốn ra vẻ thì phải có đủ tư cách”, Diệp Thành vung tay, nhân lúc tên kia còn đang trong trạng thái hôn mê thì hắn đã vung đao sát phạt tới, không nói thêm lời nào, cứ thế chém ngang một đao.
“Ngươi đúng là muốn tìm đến cái chết”, đúng lúc này, một tên khác mặc hắc bào đã vung tay, một tay tung đại ấn, một tay hiện lên u mang.
Phụt! Phụt!
Âm thanh của tiếng phun máu liên tiếp vang lên, một đao của Diệp Thành trảm vào đầu tên kia nhưng hắn cũng bị trọng thương, phần ngực bị đâm vào chảy máu, cả thánh thể cũng biến dạng.
Cảnh này thật sự không ai ngờ tới, đến cả nữ tử mặc áo tím ở bên cũng không ngờ Diệp Thành lại không hề phòng ngự, ngươi đánh mặc ngươi, ta giết việc ta.
“Đó…đó là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên đấy”, nữ tử mặc đồ tím mặt mày tái nhợt, cô ta cũng không thể ngờ nổi một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ lại bị chém lìa đầu nhanh gọn như vậy.
Có điều sao cô ta biết được Diệp Thành sau khi độ kiếp thì khả năng chiến đấu đã bá đạo tới mức nào.
Điều quan trọng nhất đó là cấp bậc linh hồn của Diệp Thành ở cấp Thiên, những tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên bình thường mà chịu một đòn của hắn thì không thể trụ nổi, một đòn cuồng long thiên nộ khiến kẻ mặc hắc bào bị trảm thì rơi vào trạng thái bất tỉnh.
Diệp Thành tự nhận nếu như đại chiến thì kể cả là hắn cũng sẽ không có thêm nhiều động tác thừa thãi vì dù sao đó cũng là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên.
Lúc này kẻ cảm thấy khó hiểu nhất chính là tên mặc huyết bào bị Diệp Thành chém đầu vì cho tới lúc chết thì cũng chết thật ấm ức, có lẽ hắn không phải là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên mạnh nhất nhưng lại là kẻ ở cảnh giới Chuẩn Thiên chết vô vị nhất vì bị tuyệt sát từ phía chính diện.
Ngươi đáng chết!
Hai tên mặc hắc bào còn lại gằn lên phẫn nộ, kẻ nào kẻ nấy khí thế sục sôi, toàn thân có luồng khí màu máu bao quanh.
“Nhát kiếm này cũng không tồi”, Diệp Thành không di chuyển, hắn vung bàn tay to lớn màu vàng kim túm chặt sát kiếm huyết sắc của tên kia trong lòng bàn tay, cho dù hắn ta có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát khỏi bàn tay Diệp Thành.
Phá!
Sau tiếng gằn giọng của Diệp Thành, linh khí bên trong sát kiếm lập tức bị tiêu diệt còn sát kiếm huyết sắc cũng bị hắn lật tay cho vào trong túi đựng đồ.
Thế nhưng dù là vậy thì Diệp Thành cũng phải trả giá, sát kiếm đó thật sự bất phàm, kể cả là cơ thể bá đạo của Hoang Cổ Thánh Thể thì phần bàn tay của hắn cũng nhuốm máu đỏ tươi, sát khí len lỏi vào trong cơ thể không ngừng công phá cơ thể hắn.