Tiên Võ Đế Vương

Chương 869: Cơ Tuyết Băng?



Rầm! 

 Diệp Thành lập tức trúng chiêu, cả người bay ra khỏi khu vườn nhỏ. 

 Mẹ kiếp! 

 Diệp Thành chửi thầm một tiếng, suýt thì bị đánh tơi bời. 

 Vút! 

 Tiếng gió vút qua, một đạo Thần hồng rực rỡ cũng bay ra khỏi khu vườn nhỏ, nhìn kỹ lại thì đó là một bóng người tuyệt đẹp, chẳng phải chính là Cơ Tuyết Băng sao? Còn cô ta phá giải phong ấn mà Diệp Thành đặt ra như thế nào thì không ai biết. 

 Bên này, Diệp Thành bay ra ngoài cũng đã nhìn thấy Cơ Tuyết Băng, vẻ mặt lập tức trở nên khó coi. 

 “Chết tiệt, cô ta phá giải phong ấn bằng cách nào vậy?”, Diệp Thành thầm chửi, hắn quá sơ ý, đánh giá thấp khả năng của Cơ Tuyết Băng. 

 “Hôm nay thù mới nợ cũ tính một lần luôn”, Cơ Tuyết Băng bước lên biển Huyền Linh, khí phách hiên ngang, mà vẻ mặt cũng cực kỳ lạnh lùng. Mấy ngày nay cô ta bị tên mặt dày Diệp Thành làm cho tức nghẹn, bây giờ đã phá giải được phong ấn, cô ta có thể không tìm hắn tính sổ được sao? 

 “Tính thì tính, ta sợ cô chắc?”, Diệp Thành đứng vững, xoay khớp cổ, khí huyết màu vàng kim lập tức dâng lên, hắn bước trên tinh hà màu vàng rồi lao tới. 

 “Lần này ta sẽ tự tay tháo bỏ mặt nạ của ngươi”, giọng Cơ Tuyết Băng lạnh lùng mà nhẹ nhàng, cô ta bước trên biển Huyền Linh, một chưởng tung ra vân hải. 

 “Nếu muốn tháo bỏ mặt nạ của ta thì phải trá giả”, ý chí chiến đấu của Diệp Thành ngút trời, hắn không lùi mà tiến, đẩy ra một vùng tinh hà. 

 Ầm! 

 Vân hải và tinh hà va vào nhau, hư không sụp đổ từng tấc, cả thành cổ đều bị ảnh hưởng, đền điện lầu các nối tiếp nhau đổ xuống, từng bóng người chật vật chạy ra. 

 “Mẹ kiếp, ai đang đánh nhau vậy?”, ngay sau đó, tiếng chửi bới vang lên không ngớt hình thành một cơn thuỷ triều, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên khoảng hư không. 

 “Tần Vũ? Cơ Tuyết Băng?”, mọi người lập tức sửng sốt, không ngờ lại nhìn thấy hai người này ở đây, lại càng không ngờ hai bên đang đại chiến sẽ là bọn họ. 

 “Không ngờ hai người họ lại ẩn thân ở đây!”, vẻ mặt mọi người trở nên kỳ quái, Tần Vũ đang bị cả Đại Sở truy nã, không ngờ lại ẩn mình trong toà thành nhỏ chim chóc không thèm đậu này. Cơ Tuyết Băng Huyền Linh Chi Thể mà Chính Dương Tông đang tìm đến phát điên, không ngờ cũng ở trong toà thành nhỏ này. 

 Keng! 

 Khi mọi người còn đang bàn tán thì Cơ Tuyết Băng đã lấy Huyền Linh Thần Kiếm ra chĩa vào Diệp Thành. 

 Huyền Linh Đạo Pháp, Vạn Kiếm Tru Tiên! 

 Theo tiếng hô của Cơ Tuyết Băng, đất trời rung lên, sau đó chỉ nghe thấy tiếng gươm kiếm, từng luồng kiếm khí sắc bén xuất hiện khắp bầu trời, nhiều đến mức khiến da đầu mọi người tê dại, mỗi luồng kiếm khí đều loé lên thần mang ba màu, điểm xuyết trên hư không, vô cùng lộng lẫy. 

 Thấy thế, Diệp Thành quay lại, trong tay xuất hiện một thanh kiếm màu vàng, hắn đột nhiên vung lên, chỉ vào Cơ Tuyết Băng. 

 Nhất Kiếm Phi Hoàng, Vạn Trận Tề Thiên! 

 Sau tiếng hừ lạnh của Diệp Thành, đất trời lại lần nữa rung lên, trường kiếm rung lên giống như phượng hoàng gào thét, từng luồng kiếm khí màu vàng hiện ra, bao phủ cả đất trời, số lượng không thể ước lượng bằng mắt thường, từng luồng kiếm khí đều có ánh sáng vàng chói lọi, chiếu sáng bầu trời, cực kỳ bắt mắt. 

 “Phi Hoàng Kiếm Trận”, thấy bí pháp của Diệp Thành, đôi mắt đẹp của Cơ Tuyết Băng hơi nheo lại: “Không ngờ hắn còn biết cả thần thông của Thượng Quan thế gia”. 

 Rắc! Bang! Cheng! 

 Khi Cơ Tuyết Băng đang ngỡ ngàng thì kiếm mang kiếm trận màu vàng và kiếm khí kiếm trận ba màu đã va vào nhau. 

 Nhìn lên bầu trời, kiếm mang màu vàng và kiếm khí ba màu liên tiếp nứt vỡ với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, âm thanh kim loại va chạm không ngớt, kiếm mang và kiếm khí cọ sát với nhau bắn ra tia lửa sáng chói, tựa như pháo hoa của trần gian, rực rỡ rươi đẹp. 

 Khi kiếm trận của Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng liên tục bị phá vỡ, hai người đã lại tiếp tục sử dụng thần thông. 

 Cửu Thiên Huyền Linh Ấn! 

 Ngọc thủ trong vắt của Cơ Tuyết Băng vung ra, cấm pháp Huyền Linh vẫn khủng khiếp và uy lực như vậy. 

 Đại Thiên Long Ấn! 

 Diệp Thành không rút lui mà tiến về phía trước, ra tay vẫn mạnh mẽ và bá đạo như thế. 

 Cửu Thiên Huyền Linh Chỉ! 

 Hỗn Nguyên Nhất Khí, Tạo Hoá Nhất Chỉ! 

 Thiên Vũ Địch Phàm, Phong Quyển Tiêm Trần, Tam Thiên Hoa Giới! 

 Độn Giáp Vô Cực, Đỉnh Thiên Lập Địa! 

 Ầm! Bùm! 

 Hư không, bầu trời, cửu thiên liên tiếp vang lên những tiếng nổ, bí thuật của hai người nhiều vô số kể, khí thế sục sôi ngất trời. 

 Bên kia, thần hà bao quanh Cơ Tuyết Băng, biển Huyền Linh lơ lửng trên đầu, trong đó còn có thịnh thế hoa sen nở rộ, tràn ngập thần huy, rực rỡ chói lọi, cô ta như huyền nữ cửu thiên, thánh khiết hoàn mỹ. 

 Bên này, toàn thân Diệp Thành được bao phủ bởi ánh sáng vàng rực, thần quang lóng lánh, bầu trời đầy sao lơ lửng trên đầu, hắn giẫm trên tinh hà màu vàng, trong đó có thần long lượn quanh, tiếng gầm rung trời, hắn như một vị chiến thần chinh phạt vạn vực, nhìn xuống thế gian. 

 “Rốt cuộc Tần Vũ có lai lịch gì mà biết nhiều bí pháp thế? Tập hợp hết những bí pháp mạnh của một trăm nhà đứng đầu!”, nhìn trận đại chiến trong hư không, các vị tiền bối già tinh mắt đều nhíu mày. 

 “Phi Hoàng Kiếm Trận của Thượng Quan thế gia, Hỗn Nguyên Thiên Chỉ của Hỗn Nguyên thế gia ở Bắc Sở, còn có Hư Không Hoan Diệt của Thiên Tông thế gia và Huyền Quang Thiên Ấn của Thị Huyết Điện…” 

 “Đại đỉnh kia thật phi phàm, nguyên liệu đúc ra nó hẳn là vô cùng quý giá”. 

 “Có nhiều thần thông mạnh như vậy, chẳng trách có thể một mình đánh với Cơ Tuyết Băng và Hoắc Tôn mà cũng không bại”. 

 Bùm! Đùng! Đoàng! 

 Tiếng nổ liên tiếp vang lên trên bầu trời, hai người đánh từ phía trên thành cổ đến hư không, vào trong quần sơn, từng ngọn núi cao vút sụp xuống. 

 “Chậc chậc… Cả hai đều mang dáng dấp của một vị Đại Đế!”, trong đại điện Thiên Huyền Môn, Phục Nhai quan sát trận đại chiến từ trong màn nước mà liên tục tặc lưỡi. 

 “Ta thật sự rất tò mò, rốt cuộc tại sao tiểu tử kia sống lại được?”, Đông Hoàng Thái Tâm mỉm cười: “Thời gian này hắn đã trải qua những gì? Không ngờ trong người hắn lại có huyết mạch của Hoang Cổ Thánh Thể, còn có sức chiến đấu này nữa…” 

 “Hôm nào ta sẽ đi bắt hắn về nghiên cứu”. 

 “Không cần”, Đông Hoàng Thái Tâm khẽ xua tay, nở nụ cười ung dung: “Sẽ có ngày hắn đến tìm ta, giống như phía Huyền Thần, Nam Minh Ngạo Thiên năm xưa. Ngày đó không còn xa đâu”. 

 “Xem ra Thánh chủ rất kỳ vọng vào hắn!”, Phục Nhai không khỏi nở nụ cười: “Người đã định sẽ phong hắn làm Hoàng đế thứ mười của Đại Sở sao?” 


 Nói đến đây, giọng điệu Đông Hoàng Thái Tâm trở nên hơi nặng nề, bà phất tay cất bức màn thuỷ mặc đi, chìm vào im lặng. 

 Một quãng thời gian dài sau đó bà cũng không nói gì. 

 Không biết đến khi nào, Phục Nhai ở bên cạnh mới khẽ ho một tiếng, hỏi: “Thánh chủ, thanh kiếm đó có phải cũng… cũng ở Đại Sở không?” 

 “Đã biết sao cứ hỏi nhiều?”, Đông Hoàng Thái Tâm nhàn nhạt nói, nhìn về một nơi xa, dường như có thể nhìn thấy Diệp Thành đang chiến đấu cùng Cơ Tuyết Băng qua nghìn sông vạn núi: “Nếu hắn biết sẽ đau lòng nhường nào”.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.