Thế rồi mùi hương rượu thơm ngào ngạt bay khắp nhà họ Tư Đồ, phải nói là Cổ Tam Thông vô cùng uy ín, vì nhờ có Cổ Tam Thông mà nhà họ Tư Đồ mới tiếp đãi Cổ Tam Thông và phía Diệp Thành với buổi lễ hết sức nồng hậu.
Phía này, mọi người uống say chếnh choáng nhưng tiếng gào thét bên trong đại điện của nhà họ Tư Đồ từ đầu tới cuối lại không hề dứt, muốn mở vùng đan hải cho những người có cảnh giới dưới tu vi Không Minh thì phải cần có thêm thời gian.
Sau buổi tiệc, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân cũng không nhàn rỗi, bọn họ bắt đầu làm việc, bắt đầu khắc hoạ những trận văn bên trong địa cung của nhà họ Tư Đồ, những trưởng lão tinh thông trận pháp của nhà họ Tư Đồ lần lượt tham gia nhưng về cơ bản chỉ là góp chút sức mọn mà thôi.
“Diệp Thành tiểu hữu, Viêm Hoàng hiện giờ đúng là ngoạ hổ tàng long”, Tư Đồ Long Sơn tặc lưỡi lên tiếng: “Đến cả Cổ tiền bối mà cũng gia nhập Viêm Hoàng, khả năng triệu gọi của Viêm Hoàng thật lớn mạnh”.
“Con đang tính lúc nào đó mời tiền bối Độc Cô Ngạo gia nhập vào, như vậy lại thêm hay hơn”, Diệp Thành mỉm cười.
“Cái này thì hơi khó”, Tư Đồ Long Sơn lắc đầu, “mặc dù ta chưa từng gặp Độc Cô tiền bối nhưng đã từng nghe nói tới tính cách của ông ấy, ông ta cao ngạo, những việc tranh đấu giữa các môn phái trước nay ông ta đều không tham gia”.
“Không có chuyện gì là tuyệt đối cả”, Diệp Thành mỉm cười: “Có lẽ tiền bối không biết rồi, Cổ Tam Thông tiền bối còn là sư huynh của Độc Cô Ngạo tiền bối”.
“Còn có chuyện này nữa sao?”, Tư Đồ Long Sơn kinh ngạc, thông qua ánh mắt và ngữ khí của ông ta, rõ ràng ông ta không hề biết việc này trước đó.
“Cho nên chỉ cần công phu hơn một chút thì chuyên gì cũng có thể làm được”.
“Cái này thì ta tin”.
“Được rồi, việc hư không Truyền Tống Trận giao cho bọn họ, chúng ta đi thôi”, Diệp Thành vươn vai.
“Cảm hơn tiểu hữu đã mở vùng đan hải cho các đệ tử nhà họ Tư Đồ”.
“Chút việc nhẹ nhàng thôi ạ”, Diệp Thành mỉm cười, nói rồi hắn sải bước vào hư không, tiên hoả và thiên lôi trong đại điện cũng rẽ ngang bầu trời sau đó len lỏi vào trong cơ thể Diệp Thành.
“Vậy là đi sao?”, Tư Đồ Tấn đi tới, ánh mắt nhìn theo mãi tới khi Diệp Thành đi xa dần.
“Ta có thể cảm nhận được Nam Sở sắp có bước chuyển mình rồi”, nhìn bóng hình Diệp Thành rời đi, Tư Đồ Long Sơn hít vào một hơi thật sâu, trông thần thái trẻ ra nhiều, vẻ mặt của ông ta cũng mang theo sự mong chờ.
Phía này, Diệp Thành đã bay ra khỏi nhà họ Tư Đồ.
Làn sóng trói người vẫn đang tiếp diễn thế nhưng không kịch liệt như trước đó nữa, vì Nam Sở về cơ bản rất khó có thể gặp được tu sĩ trẻ ra ngoài đi dạo, đến cả tu sĩ lão bối với tu vi chưa đạt tới cảnh giới Không Minh cũng không dám ra ngoài.
Có lẽ là đây là những ngày nguy hiểm nhất của Đại Sở cả chục năm trở lại đây, ngoài những người bắt cóc ra thì rất khó có thể trông thấy những bóng người đi dạo.
Cả chặng đường đi, trông thấy cảnh này khiến Diệp Thành bất giác ho hắng.
Tình thế hiện giờ thực sự hắn chưa từng nghĩ đến, vốn dĩ vì để quấy nhiễu tầm nhìn của tam tông nào ngờ lại thành ra thế này.
“Đúng là tạo nghiệp”, Diệp Thành ho hắng, tốc độ nhanh hơn thấy rõ.
Hắn thông qua mười mấy Truyền Tống Trận quay về cổ thành, đứng trước cửa của tiểu viên.
Không biết vì sao khi quay lại nơi này lòng Diệp Thành lại chộn rộn vì trước khi rời đi, hắn đã hạ quyết tâm khi quay về phải phế đi Cơ Tuyết Băng, hiện giờ hắn quay về rồi, việc này cũng nên có kết quả thôi.
Haiz!
Nghĩ vậy, Diệp Thành sải bước vào trong tiểu viên.
Diệp Thành thẫn thờ, hắn cảm thấy khó hiểu nên sải bước về phía trước.
Thế nhưng đúng lúc này, một cơn gió mạnh thổi bạt tới mang theo uy lực mạnh mẽ.
Không ổn!
Diệp Thành giật mình, hắn chợt quay người, khi hắn còn chưa kịp phản ứng lại thì một đạo đại ngọc ấn đã giáng xuống.