Sáng sớm, cả phân điện thứ chín của Hằng Nhạc đều yên bình.
Trải qua một đêm bận rộn, hầu hết mọi người đều đã về ngủ, nhưng có những người lúc này lại phấn khích không ngủ được.
Đây là một tiểu biệt uyển lộng lẫy, hương rượu nồng lan toả khắp nơi.
Chính giữa biệt uyển có một đại đỉnh trông khá kỳ lạ, trong đại đỉnh nước sôi sùng sục, thịt hầm thơm ngào ngạt, thi thoảng Diệp Thành còn bỏ vài bụi linh dược và vài bình linh dịch vào.
“Ta nói ngươi nghe, lần đó đã suýt chết rồi nhưng chúng ta thông minh trốn trong đầm nước nên mới thoát được cảnh truy sát đấy”, Tạ Vân ôm bầu rượu kể lại, nước bọt văng tung toé khắp nơi.
Nhưng tên này nhìn hơi kỳ lạ, lạ ở chỗ nào? Đôi mắt hắn ta rất lạ, một xanh một tím, trông chẳng ra sao.
“Ta thì đỡ hơn nhiều, may mắn được một vị tiền bối ẩn thế cứu giúp”, Tề Nguyệt cười nhẹ: “Nhưng chuyện xảy ra sau đó lại tệ hơn rất nhiều”.
“Nhưng dù thế nào thì bây giờ chúng ta đều còn sống”, Hoắc Đằng cười toe toét, cầm khăn tay lau Cửu Chiến Bá Thiên Chuỳ.
“Hế? Cây búa của ngươi không tồi nha!”, Hùng Nhị nhìn cây búa sắt của Hoắc Đằng với đôi mắt sáng rực.
“Đương nhiên rồi, Diệp Thành tặng đó, bảo bối xịn”.
“Của ta cũng không kém”, Tạ Vân lại đắc ý lấy kiếm Trạm Lô ra, nói xong còn hôn lên thân kiếm.
“Ngươi hay lắm”, Diệp Thành không khỏi giơ ngón tay cái lên, hắn lấy ra một cây gậy lang nha màu đen sậm rồi ném qua: “Này, Lôi Chiến Lang Nha, thưởng cho ngươi đó”.
“Cái này được, he he he”, Hùng Nhị nhận lấy, bật cười sung sướng.
“Như Huyên sư muội, của muội đây”, Diệp Thành lấy một thanh linh kiếm tinh xảo ra.
“Ta cũng có phần à”, Đường Như Huyên mỉm cười nhận lấy. Diệp Thành là ai? Là sát thần Phong Vân, là Thánh chủ Viêm Hoàng, binh khí mà hắn tặng đều không phải vật tầm thường.