“Gia nhập vào Viêm Hoàng?”, nghe lời này, phía Hùng Đại Hải đều nhíu mày, mọi người đưa mắt nhìn nhau.
“Con đồng ý”, khi mọi người còn do dự, Hùng Nhị đã bước lên, nhìn Hùng Đại Hải rồi nói: “Phụ thân, bây giờ Nam Sở đang rối ren, thực lực của Chính Dương Tông đến cả Hằng Nhạc Tông cũng không thể địch lại, huống hồ nhà họ Hùng chúng ta, chuyện này quyết định sớm thì tốt hơn!”
Thấy Hùng Đại Hải chưa trả lời, Hùng Nhị lại nói, nhưng là truyền âm: “Phụ thân cũng thấy rồi đấy, Hằng Nhạc và Viêm Hoàng đã là một gia đình, nhà họ Hùng chúng ta chỉ có dựa vào họ mới tồn tại lâu dài được. Con hiểu tính Diệp Thành, hắn sẽ không để nhà họ Hùng chúng ta chịu thiệt thòi đâu”.
Hùng Đại Hải khẽ gật đầu, không cần Hùng Nhị nói quyền lợi của mình thì người làm gia chủ là ông cũng nhìn ra được. Bây giờ Chính Dương Tông muốn thống trị Nam Sở, hơn nữa thủ đoạn còn vô cùng tàn nhẫn, trong tương lai gần nhà họ Hùng của ông chắc chắn sẽ bị chiếm mất.
Hơn nữa Hùng Đại Hải cũng biết, so với Chính Dương Tông, Thanh Vân Tông và Hằng Nhạc Tông của bây giờ, ông càng muốn gia nhập Viêm Hoàng hơn, so sánh ba tông thì Viêm Hoàng là sự lựa chọn tốt nhất, bởi vì họ coi trọng tình cảm.
Điều này có thể thấy qua việc xảy ra tối nay, chỉ vì Hùng Nhị mà Diệp Thành đã không ngần ngại dẫn cao thủ của Hằng Nhạc và Viêm Hoàng tới cứu viện, tình cảm này đáng để họ tin tưởng Diệp Thành.
Được!
Hùng Đại Hải không phải người thiếu quyết đoán, ông lập tức đồng ý: “Nếu Chính Dương Tông không cho chúng ta đường sống thì chúng ta khai chiến với họ đi”.
“Chúng con sẽ đối xử tốt với nhà họ Hùng”, thấy Hùng Đại Hải đồng ý, Diệp Thành bất giác nở nụ cười: “Để tránh xảy ra biến cố, việc không thể chậm trễ, mong các tiền bối hãy mở thông đạo không gian với chín phân điện lớn của Hằng Nhạc, nếu nhà họ Hùng gặp chuyện, chúng con cũng có thể tới cứu viện kịp thời”.
Nói đến đây, Diệp Thành mỉm cười: “Đương nhiên chúng con cũng sẽ phái cao thủ tới nhà họ Hùng, đồng thời cũng sẽ giúp nhà họ Hùng củng cố phòng ngự trận pháp và công kích trận pháp để ứng phó với biến cố ập đến bất cứ lúc nào”.
“Chúng ta sẽ chuẩn bị ngay”, phía Hùng Đại Hải lập tức di chuyển, dẫn người nhà họ Hùng rời đi.
Sau đó, cao thủ của Viêm Hoàng cũng đi theo rất nhiều, trong đó có không ít cao thủ cảnh giới Không Minh tầng thứ chín.
Sau khi người nhà họ Hùng đi, Diệp Thành nhìn Chung Giang, Thiên Tông Lão Tổ và Hồng Trần Tuyết: “Ba vị vẫn trấn giữ thành cổ Thiên Thu nhé”.
“Khi nào cần có thể gọi chúng ta bất cứ lúc nào”, ba người cùng cười rồi quay người bước vào khoảng không.
“Những nguời khác mau chóng đi thôi”, sau khi phía Chung Giang đi, Diệp Thành nhìn quanh một lượt rồi đi vào khoảng không trước.
Chẳng bao lâu, tất cả cao thủ của Viêm Hoàng và Hằng Nhạc đều đã rút khỏi nhà họ Tề.
Thắng lợi trở về, ai cũng vui mừng.
“Không biết sau khi Chính Dương Tông biết mạng lưới tình báo của mình đã bị nhổ sạch tận gốc sẽ có vẻ mặt gì”, trên phi kiếm, Cổ Tam Thông cầm bầu rượu, cười cực kỳ sảng khoái.
“Có lẽ sẽ gầm gừ như chó điên”, Vô Nhai Đạo Nhân cười nhạt.
“Có lẽ bây giờ bọn họ không rảnh quan tâm những chuyện này đâu”, Diệp Thành ngoáy lỗ tai: “Sự chú ý của họ hiện giờ có lẽ đều đã dồn vào chín phân điện lớn của Thanh Vân Tông, so với nhà họ Tề, bọn họ coi trọng trận chiến này hơn”.
“Tin tức đã chuyển đến Chính Dương Tông rồi, có lẽ đêm mai mười tám điện của Hằng Nhạc và Chính Dương Tông sẽ phát động tấn công trước”, Sở Linh Ngọc nhẹ nhàng thông báo.
“Phải nói là chiến lược chung của Doãn Chí Bình có hơi sai lầm”, Diệp Thành cười mỉa mai: “Trong ba tông ở Nam Sở thì Chính Dương Tông là mạnh nhất, nhưng hắn lại liên hợp với Chính Dương Tông để xử lý Thanh Vân Tông, đánh bại Thanh Vân Tông thì mục tiêu tiếp theo của Chính Dương Tông sẽ là Hằng Nhạc Tông, hắn làm vậy là tự đào hố chôn mình!”
“Hắn rất mạnh nhưng lại quá ngông cuồng tự đại”, Dương Đỉnh Thiên cười nhạt: “Mọi người đều biết chiến tranh giữa các tu sĩ không phải do sức của một người có thể điều khiển, không có tầm nhìn của thống soái, chắc chắn sẽ diệt vong”.
“Cho nên chúng ta cũng phải tìm chút việc cho Chính Dương Tông làm đã”, Diệp Thành cười nhẹ: “Ví dụ như đánh Thanh Vân Tông, sau đó tìm Thanh Vân Tông liên hợp đối phó với Chính Dương Tông”.
“Phiền phức”, Long Nhất lắc đầu.
“Phiền phức một chút cũng được”, Diệp Thành cầm lấy bình rượu Tạ Vân đưa, nhấp một ngụm rồi nói: “Sở dĩ con nói chơi trong tối là vì không muốn người của Viêm Hoàng và Hằng Nhạc thương vong quá nhiều, bây giờ quá liều lĩnh không phải hành động sáng suốt”.
Nói đến đây, Diệp Thành dừng một chút mới nói tiếp: “Điều con muốn nói với các tiền bối là mục tiêu của chúng ta không chỉ là tiêu diệt Chính Dương Tông, Thanh Vân Tông, trong tương lai chúng ta còn thống nhất Nam Sở, thống nhất Nam Sở rồi sẽ chỉ huy quân đội tiến về phương Bắc thống nhất Bắc Sở, vậy nên chúng ta phải cố gắng hết sức bảo toàn lực lượng”.
Lời này vừa dứt, ánh mắt những người có mặt nhìn Diệp Thành đều thay đổi.
Thống nhất Đại Sở là một kế hoạch lớn nhường nào! Không ngờ những lời như vậy lại được thốt ra từ hậu bối cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất, các tiền bối đi trước đều không khỏi sửng sốt.
Thành Côn nổi giận hét lên như con sư tử điên: “Nhà họ Tề đã bị tiêu diệt, tin quan trọng như thế mà ba canh giờ sau mới truyền tới, mạng lưới tình báo của Chính Dương Tông làm ăn kiểu gì vậy hả?”
“Tông… Tông chủ chuộc tội”, phía dưới, các trưởng lão của Chính Dương Tông quỳ rạp dưới đất, không dám thở mạnh: “Sự chú ý của chúng ta đều tập trung về phía Thanh Vân Tông, không ai ngờ nhà họ Tề lại gặp biến cố này”.
“Đây là lý do các người tìm cho ta?”, Thành Côn gầm lên.
“Được rồi”, một giọng nói vang lên trong đại điện: “Chuyện của nhà họ Tề để sau rồi nói, việc quan trọng nhất bây giờ vẫn là chín phân điện của Thanh Vân Tông, liên hệ với Hằng Nhạc Tông đi! Phát động tấn công trước khi Thanh Vân Tông chuẩn bị sẵn sàng, tốt nhất là tối nay luôn”.