Diệp Thành vẫn là người tiên phong đầu tiên, hắn dũng mãnh vô song vung cây Bá Long Đao sát phạt vào trong thành cổ của nhà họ Tề, một đao khiến một tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư của nhà họ Tề bị chém chết ngay tại chỗ, sau đó mục tiêu của hắn rất rõ ràng, chính là sát phạt vào nơi sâu nhất của nhà họ Tề, tiếng gầm phẫn nộ vang lên: “Tề Chấn Thiên, ra đây chịu chết đi”.
Không ngờ từ nơi sâu nhất bên trong nhà họ Tề có một đạo hồng quang bay ra, mặc dù cách từ rất xa nhưng Diệp Thành vẫn có thể nhìn ra được đó là Tề Chấn Thiên.
Đi đâu!
Diệp Thành lập tức sát phạt tới, một đao chém vào hư không.
Thấy vậy, Tề Chấn Thiên lập tức đánh ra một chưởng phá tan đao mang của Diệp Thành rồi phẫn nộ: “Tần Vũ, nhà họ Tề ta và ngươi không thù không oán, vì sao lại tấn công chúng ta?”
“Không thù không oán?”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, phất tay tháo mặt nạ quỷ minh để lộ chân dung: “Không biết nhìn thấy khuôn mặt này thì ông có cảm thấy có thù có oán không?”
“Ngươi…”, thấy chân dung của Diệp Thành, Tề Chấn Thiên lập tức lùi về sau, đôi mắt trố ra nhìn hắn: “Không…không thể nào, rõ ràng ngươi đã chết rồi, ta tận mắt trông thấy”.
“Chẳng có gì là không thể”, Diệp Thành lạnh giọng, hắn cầm Bá Long Đao sải bước về phía Tề Chấn Thiên.
Sau từng bước hắn bước đi, xung quanh hiện lên vòng xoáy ma sát, mái tóc đen nhanh chóng chuyển thành màu máu, tiếp đó là một đạo ma văn cổ xưa hiện lên trán hắn.
Gừ! Gừ!
Tiếng gào thét của lệ quỷ vang lên, toàn thân Diệp Thành khí huyết sục sôi như có ngọn lửa thiêu đốt, chiến bào không gió tự tung bay, mái tóc màu đỏ máu bay phất phơ, trông hắn giống như ma vương cái thế.
“Món nợ máu của ngày hôm đó ta phải bắt ông dùng máu để trả lại, vong hồn của Hằng Nhạc ta phải dùng đầu của ông để tế”, sau tiếng gầm kia, Diệp Thành bước vào hư không, ma sát ngút trời sát phạt về phía Tề Chấn Thiên.
“Không thể nào”, Tề Chấn Thiên gào thét, ông ta vẫn không muốn chấp nhận sự thực này.
Rầm! Bịch! Keng!
Không lâu sau đó, tiếng vang mạnh làm rung chuyển đất trời, Diệp Thành và Tề Chấn Hải sát phạt vào thương không đại chiến, hư không như nứt lìa từng tấc một.
Tiếp đó là máu màu vàng kim và màu đỏ tươi cùng rơi xuống, cả hai ra tay không hề biết điểm dừng, liên tục sử dụng đại thuật sát phạt.
Bên dưới, trận đại chiến cũng nhanh chóng nổ ra, mười mấy tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên sát phạt vào.
Sau đó, Viêm Hoàng, Hằng Nhạc, Nhà họ Hùng đều có kẻ mạnh xông vào, khí thế sục sôi.
Lại nhìn sang nhà họ Tề, đại quân công kích nhà họ Hùng đã bị nhấn chìm, những kẻ ở lại trấn thủ cổ thành căn bản không đáng là bao, chỉ có duy nhất một kẻ ở cảnh giới Chuẩn Thiên là Tề Chấn Thiên cũng đã bị Diệp Thành lôi vào hư không quyết chiến.
Rầm! Bịch!
Giữa đất trời liên tiếp vang lên từng tiếng động mạnh mẽ, cung điện của nhà họ Tề sụp đổ, nơi nào đại quân đi qua đều có máu tươi bao trùm.
Cảnh tượng tiếp theo vô cùng dị thường, đây là trận chiến thảm khốc một phương, cho dù là Diệp Thành hay những người khác thì không hề nương tay.
Lần này cũng là một trận chiến đầy hồi hộp.
Không tới một khắc, những kẻ mạnh của nhà họ Tề đều bị tiêu diệt, máu tươi nhuốm đỏ mặt đất, huyết vụ rợp trời trông vô cùng choán mắt.
Rầm! Rầm!
“Chúng ta già thật rồi”, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên lần lượt cảm thán.
“Mạnh thật, đúng là bá khí”, Tạ Vân, Hùng Nhị và Hoắc Đằng đều hết sức kinh ngạc, bọn họ kích động chỉ muốn lên hư không quan sát cho kĩ.
“Hắn là Diệp Thành của ta”, Sở Linh ngẩng đàu nhìn người thanh niên khiến cô càng nhìn càng say mê, không lâu trước đó hắn còn là một tiểu tu sĩ ấy vậy mà giờ đã trở thành vị thương cái thế rồi.
“Tỷ tỷ, hắn cũng là Diệp Thành của tỷ, anh kiệt cái thế”, Sở Linh khẽ mỉm cười.