Trong màn đêm liên quân của Viêm Hoàng, Hằng Nhạc, nhà họ Hùng liên thủ lại với nhau không ngừng duy trì hư không đại trận, mãi tới khi di chuyển tới trước một rặng núi mới dừng lại.
Ở phía xa, một cổ thành như ẩn như hiện, xung quanh có ánh sáng bao quanh như khoác lên mình một lớp mạng che thần bí khiến người ta tưởng rằng thứ mình nhìn thấy không phải một cổ thành thực sự mà là một ảo ảnh.
“Đó là sào huyệt của nhà họ Tề”, phía trước, Hùng Đại Hải chỉ về phía cổ thành nằm ở sâu nhất trong rặng núi.
Nghe vậy, tất cả mọi người đều ngừng bàn tán, bọn họ đứng lên trên phi kiếm, người nào người nấy khí huyết sục sôi.
“Đúng là biết tìm nơi ẩn náu đấy”, Diệp Thành xoa cằm, hắn bất giác tặc lưỡi, “tận dụng địa thế của rặng núi, liên kết đại trận, nhà họ Tề nhất định có cao nhân”.
“Xem ra nhà họ Tề vẫn chưa biết người phái đi tới nhà họ Hùng đã bị chúng ta tiêu diệt”.
“Bọn họ sẽ biết nhanh thôi”, Diệp Thành mỉm cười lập tức vung Bá Long Đao, một đạo bát hoang chảm chém từ trên trời xuống cứ thế chém vào kết giới hộ sơn của nhà họ Tề.
Bịch!
Âm thanh tiếng kim loại va vào nhau vang lên, một trảm của Diệp Thành như trảm vào đá và thép, hắn cứ thế bị đẩy lùi về sau.
“Mẹ kiếp, đúng là kiên cố kinh người”, hai cánh tay Diệp Thành tê dại, hắn rít lên.
Kẻ nào?
Đột nhiên, bên trong cổ thành của nhà họ Tề vang lên tiếng gằn phẫn nộ.
Những kẻ mạnh của nhà họ Tề lần lượt bay ra ngoài, xông lên tường thành và ném ánh mắt lạnh lùng nhìn Diệp Thành ở bên ngoài.
“To gan, dám đến nhà họ Tề gây sự”, trên tường thành của nhà họ Tề, một lão già lạnh lùng gằn lên, lão ta ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín, là người mà cả nhà họ Hùng đều phải kiêng dè.
“Đánh cả nhà họ Hùng các ngươi”, những tu sĩ mạnh của nhà họ Hùng đã không thể kiềm chế được nữa, bọn họ gằn lên, tất cả đều xông tới vị trí bên ngoài thành cổ của nhà họ Tề.
“Hùng Đại Hải?”, thấy người nhà họ Hùng xuất hiện ở đây, lão già kia của nhà họ Tề lập tức tái mặt, điều này đủ chứng minh một điều chính là đại quân bọn họ phái đi tấn công nhà họ Hùng nhất định đã xảy ra biến cố.
“Nhà họ Tề giết người của Hằng Nhạc Tông ta, hôm nay không chết không nghỉ”, Dương Đỉnh Thiên cũng tiến lên phía trước, những kẻ mạnh của Hằng Nhạc Tông người nào người nấy khí thế sục sôi.
“Dương…Dương Đỉnh Thiên”, thấy nhóm người phía Dương Đỉnh Thiên, lão già lưng gù mặt mày tái nhợt, kẻ mạnh của nhà họ Hùng và Hằng Nhạc Tông cùng xuất hiện khiến ông ta cảm thấy xảy ra chuyện lớn rồi.
“Mau, mau cầu cứu Chính Dương Tông”, lão già lưng gù lập tức ra lệnh.
“Không cần”, sau tiếng gằn của Chung Quy, chín trụ sáng khổng lồ chiếu từ mặt đất lên vân tiêu, một kết giới khổng lồ bao trùm nơi đây, kết giới này không bảo vệ nơi nào khác mà chỉ bảo vệ nhà họ Tề, đến cả tin tình báo của nhà họ Tề cung không thể truyền ra ngoài.
Một đòn công kích phá tan.
Viêm Hoàng, Hằng Nhạc, nhà họ Hùng, tất thảy mười mấy tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên đồng thời ra tay, hoặc là trận pháp công kích, hoặc là binh khí bản mệnh, hoặc là bí pháp thông thiên, cứ thế tấn công vào kết giới hộ sơn của nhà họ Tề.
Rầm! Bịch!
Không lâu sau đó, kết giới hộ sơn của nhà họ Tề bị phá vỡ.