“Ta sẽ không để hắn có chuyện gì đâu”, Diệp Thành nheo mắt nhìn Hùng Nhị nằm trên giường đá.
Hùng Nhị vẫn đang hôn mê, bị thương cực kỳ nặng, trên người toàn là máu với vô số vết thương, vết thương nào cũng ánh lên tia sáng mờ làm tan tinh khí của hắn ta, khiến cho vết thương không thể lành lại.
Nơi đáng sợ nhất là ngực Hùng Nhị, ngực bị rạch ra, lục phủ ngũ tạng bị khuấy loạn lên.
Đương nhiên điều khiến Diệp Thành cau mày là linh hồn của Hùng Nhị cũng bị tổn thương nghiêm trọng, đang trên bờ vực biến mất, nếu như trên linh hồn không có tia sáng dịu kia bảo vệ thì có lẽ lúc này hắn ta đã trên đường đến hoàng tuyền.
Không lâu sau Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt biết tin cũng đã tới Địa Cung, nhìn Hùng Nhị toàn thân đẫm máu nằm trên giường đá, lông mày của họ cũng chợt chau lại.
“May nhờ có người bảo vệ nguồn linh hồn cho hắn”, Diệp Thành hít sâu một hơi rồi đặt tay lên người Hùng Nhị.
“Bây giờ không trách ta nữa hả?”, Sở Linh Ngọc theo sau hắn bất giác bĩu môi.
“Kẻ đuổi giết hắn là ai ạ?”, Diệp Thành vừa dùng đại địa tinh nguyên bảo vệ tâm mạch của Hùng Nhị, vừa dùng hoang cổ thánh huyết tôi luyện cơ thể hắn ta, vừa nhìn Sở Linh Ngọc hỏi.
“Không cùng một nhóm người”, Sở Linh Ngọc tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống: “Nhưng có thể khẳng định là người của Chính Dương Tông, còn thuộc thế lực nào thì chờ tên mập này tỉnh lại rồi hỏi”.
“Lại là Chính Dương Tông”, trong mắt Diệp Thành xẹt qua tia sáng lạnh.
“Một canh giờ trước đã tới rồi”, Sở Linh Ngọc nhẹ giọng đáp: “Bọn họ đang ở xung quanh chín phân điện lớn của Hằng Nhạc chờ lệnh”.
“Người đã báo cho Chính Dương Tông chuyện Thanh Vân Tông biết chúng ta sẽ tấn công chín phân điện lớn của họ chưa?”
“Điện chủ phân điện thứ năm Phụng Trĩ đã dùng thân phận của Cổ Nguyên để bẩm báo rồi”, Sở Linh Ngọc chậm rãi nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì chậm nhất là ngày mai Thành Côn và Doãn Chí Bình sẽ phát động tấn công”.