“Người thật là! Sao không nói sớm!”, Diệp Thành trách một câu rồi lao vút về phía Địa Cung như một cơn gió, không ngờ hắn mới ra ngoài một lát mà Sở Linh Ngọc đã đưa Hùng Nhị về.
Khi về đến Địa Cung, Diệp Thành còn chưa vào đã nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của Tịch Nhan và Hổ Oa: “Sư huynh Hùng Nhị, huynh phải cố lên nhé!”
Vút!
Diệp Thành lao vụt tới trước chiếc giường đá như một tia sáng.