Tiên Võ Đế Vương

Chương 2350



“Có thể cho ta mượn Tiên Nhãn này của ông nghịch hai ngày không?”, Diệp Thành xoa tay, lộ ra vẻ vui vẻ. 

 “Mượn thì thôi không cần, cầm lấy đi, trả lại người Tiên tộc đi”, Đất Diệt lại rất hào phòng, lấy căn nguyên Tiên Nhãn ra, cho nó lơ lửng trong bàn tay rồi đưa cho Diệp Thành. 

 “Sao có thể tự nhiên thế được?”, Diệp Thanh xoa tay, hai tay nhận lấy, mừng rỡ đến mức tim đập thình thịch. 

 Nói rồi hắn lấy căn nguyên Tiên Nhãn chạm vào trong mắt phải, dấu vết Tiên Luân cũng chuyển động theo. 

 Ngay sau đó một luồng sức mạnh bí ẩn lan ra khắp cả người. 

 Đó là sức mạnh của Tiên Nhãn, giống hệt cảm giác của mắt trái Tiên Luân, nhìn thế giới này cũng rõ ràng hơn. 

 “Không biết có thể đánh thức cấm pháp Nhị Tông không”, Diệp Thành sờ vào mắt trái, nhớ đến thần tử Tiên tộc, lần này ra ngoài chắc chắn phải tìm gã tính sổ. 

 “Ở Thiên Hư bọn ta, không được nhìn thứ không nên nhìn!”, Thiên Chủ nhắc nhở: “Nếu bị phản phệ thì đừng trách ta”. 

 “Ta hiểu rồi”, Diệp Thành lập tức cất Tiên Nhãn đi. 

 “Dung hòa vào Thánh Cốt đi”, Đất Diệt vẫy tay, Thánh Cốt Chiến Thần treo trên đỉnh núi lao đến. 

 Uy lực của Thánh Cốt quá mạnh, lơ lửng trước mặt Diệp Thành nhưng có thể đè ép đến mức không gian nứt ra từng chút, không thể thở nổi. 

 Thần quang xung quanh nói rất chói mắt, cho dù là tu vi của Diệp Thành, khóe mắt cũng bị chói đến mức chảy máu. 

 Từ trong âm thanh của Thánh Cốt, hắn có thể biết rằng khí thế của nó có thể sánh với Đế, Đại Thành Thánh Thế quả nhiên là nghịch thiên. 

 “Ngươi có căn nguyên của ông ấy, nếu hòa vào Thánh Cốt của ông ấy, các cấp bậc dưới cấp Chuẩn Đế có thể tùy ý tự do”, Trời Tru tìm nơi thoải mái, hút một tẩu thuốc. 

 “Cấp bậc dưới cấp Chuẩn Đế có thể tùy ý tự do?”, Diệp Thành sửng sốt. 

 “Dĩ nhiên vẫn có hạn chế”, Đất Diệt nói: “Dù sao Chiến Thành cũng đã chết, trải qua vô số năm, uy thế của nó gần như cạn kiệt, chỉ còn lại một chút rất có hạn”. 

 “Cho nên, dung hợp với Thánh Cốt, mỗi lần ngươi sử dụng uy thế của nó, uy lực của nó sẽ giảm xuống một phần, cho đến khi bằng cấp bậc với ngươi”, Trời Tru nói. 

 “Là vậy đó à! Hiểu rồi”, Diệp Thành cười nói. 

 “Nói về Chu Thiên Diễn Hóa của ngươi chút đi”, Đất Diệt liếc nhìn Diệp Thành: “Mẹ nó, ai ăn no rửng mỡ đấy?” 

 “Là ai không quan trọng”, Diệp Thành nói: “Hai vị tiền bối có cách chế ngự Chu Thiên”. 

 “Bọn ta không có khả năng”, hai người đều lắc đầu: “Đi tìm một người tên là Phục Hy, nghịch thiên đổi mệnh”. 

 “Lại là Phục Hy!”, Diệp Thành bất lực lắc đầu: “Ta rất muốn tìm ông ấy, Phục Hy lại đang ở Đại Sở”. 

 “Bắt đầu đi!”, Trời Tru Đất Diệt nói. 

 “Được!”, Diệp Thành hít sâu một hơi, sau đó nằm xuống trên tảng đá lớn, dùng pháp lực dẫn dắt để Thánh Cốt dung hợp vào. 

 Thánh Cốt vang lên tiếng ầm, vội vã dung hợp vào trong cơ thể Diệp Thành. 

 Sau đó xương cốt vang lên tiếng răng rắc, một vòng sáng màu vàng bao quanh người Diệp Thành, rất chói mắt. 

 Hắn nhắm mắt lại, vẻ mặt cực kỳ đau đớn, con đau không kém cạnh gì Man Hoang Luyện Thể. 

 “Hơn chín ngàn năm rồi, đến nay cũng bặt vô âm tín, là xảy ra sự cố rồi sao?”, Đất Diệt thở dài. 

 “Kéo dài hơi tàn theo năm tháng, ta đã mệt rồi”, ánh mắt Trời Tru đầy vẻ tang thương: “Đợi từng thế sự xoay vần, ký ức còn già hơn cả năm tháng nữa”. 

 “Chỉ mong Đế Tôn sẽ không khiến Chư Thiên Vạn Vực thất vọng”. 

 “Chỉ mong lúc Thiên Ma Thất Sát, Nữ Đế cũng có thể quay về như đã hẹn, Tam Giới đợi đến ngày đó quá lâu rồi”.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.