Tiên Võ Đế Vương

Chương 2349



“Ực…!”, Diệp Thành khó khăn đánh ực một cái. 

 Bàn Cổ Đại Đế - vị Đại Đế đầu tiên trong một trăm ba mươi Đế của Huyền Hoang thế mà lại bị Thiên Hư Thiên Vương búng chim? 

 Diệp Thành cảm thấy hoa mắt váng đầu, có lẽ đây là câu nói gây sốc nhất mà hắn từng nghe từ khi xuất đạo đến nay. 

 Vai vế của Thiên Hư Thiên Vương khá cao khiến điểm giới hạn khiếp sợ của hắn thay đổi, đó mới là cấp Thần Thoại thật sự. 

 Hắn không bất ngờ tại sao Thiên Vương có thể sống lâu như thế. 

 Chư Thiên Vạn Vực có một loại phong ấn, chỉ cần không phải là Đại Đế đều có thể tự phong ấn rất lâu. 

 “Thảo nào Đông Hoa Nữ Đế cũng không thể làm gì Thiên Hư, lần này xem ra những gì Xích Dương Tử nói đều là thật”, Diệp Thành lẩm bẩm, thậm chí có hơi kiêng dè Thiên Hư Thiên Vương. 

 “Dù sao chúng ta không thể ra ngoài được”, hai người Trời Tru, Đất Diệt xua tay: “Ơn tình này của ngươi khó trả đấy”. 

 “Thiên Hư có Cực Đạo Đế Binh, có thể cho ta mượn dùng không?”, Diệp Thành bật cười, ánh mắt đầy khao khát. 

 “Không có Đế Binh nhưng Thánh Cốt của Thần Chiến có thể cho ngươi mượn dùng”, Trời Tru nói. 

 Nghe thế, hai mắt Diệp Thành sáng rực, Xích Dương Tử từng nói Thánh Cốt của Thần Chiến được treo… ở Thiên Hư. 

 Đại Thành Thánh Thể mở ra một thời đại mới, mặc dù đã qua đời từ rất lâu rồi nhưng nhất định vẫn còn tồn tại uy thế bá đạo. 

 Bên này, Đất Diệt đã vung tay lên xua tan mây đen. 

 Sau đó một đỉnh núi cao vút từ từ xuất hiện, có một bộ xương treo lơ lửng trên đỉnh núi đó. 

 Bộ xương được đắm mình trong ánh sao, óng ánh lấp lánh, sáng bóng vàng óng, rực rỡ chói lọi. 

 “Đó là Thánh Cốt của Thần Chiến sao?”, Diệp Thành ngẩng đầu lên lẩm bẩm, đôi mắt đầy vẻ kính sợ. 

 Mặc dù là bộ xương nhưng dường như hắn có thể nhìn thấy một bóng lưng vững chắc như núi, kiêu ngạo đứng đó, uy chấn Bát Hoang. 

 Căn nguyên Thánh Thể trong người hắn bỗng trở nên nóng nảy, tạo ra làn sóng kinh hoàng lao ra khỏi cơ thể. 

 Thánh Cốt treo lơ lửng trên đỉnh núi đó cũng chấn động, có uy lực Thánh Cốt bắn ra tung tóe khiến trời đất rung chuyển. 

 Căn nguyên và Thánh Cốt đều là của Thần Chiến, giữa chúng có sự cảm ứng như thể hai người thân đã lâu năm không gặp. 

 “Vãn bối có điều không hiểu”, Diệp Thành tạm thời thu lại tầm nhìn, nhìn sang Trời Tru Đất Diệt: “Có phải Thiên Hư có thù hận rất lớn với một mạch Thánh Thể không?” 

 “Không có thù oán”, Trời Tru Đất Diệt đều xua tay. 

 “Vậy... vậy tại sao Thiên Hư lại treo Thánh Cốt lên cao như thế? Có vẻ hơi không tôn trọng”, Diệp Thành cười khan nói: “Nếu bị người đi theo Thánh Thể nhìn thấy, sao họ có thể bỏ qua, giống như mấy người Đông Hoa Thất Tử vậy”. 

 “Đừng nhắc đến đám nhóc Đông Hoa kia với ta, bọn ta treo Thánh Cốt lên là muốn để nó hấp thu sức mạnh sao trời, chẳng biết tại sao Khương Thái Hư nhìn thấy rồi dẫn một đám tiểu đệ xông vào đánh”. 

 “Vừa đến đã mở miệng đòi Thánh Cốt, bọn ta quyết không đưa”. 

 “Đông Hoa Nữ Đế và Đế Hoàng đều không kiêu ngạo như thế”. 

 “Bọn ta nổi nóng, giận lên đã đánh một trận, bây giờ người nhà bọn chúng vẫn còn đang chôn ở Thiên Hư đây”. 

 Trời Tru Đất Diệt nói kháy, Đất Diệt còn không quên chỉ vào mắt phải của mình: “Tiên Nhãn của Khương Thái Hư”. 

 “Thế mà còn có bí tân này”, Diệp Thành nói. 

 “Ta không phải là người Tiên tộc, không đánh thức gì cả”. 

 “Vậy thiên phú này của ông quả thật… rất cảm động lòng người”, Diệp Thành đầy ẩn ý nhìn Đất Diệt. 

 Lúc ông đây mang mắt trái Tiên Luân Nhãn, chỉ tấn hơn hai trăm năm đã có thể đánh thức Tứ Tông Cấm Thuật của Tiên Luân Nhãn. 

 Ông thì hay thật, từ khi tự mình cướp lấy Tiên Nhãn của Khương Thái Hư đến nay ít nhất đã năm ngàn năm, thế mà lại chưa đánh thức được cái gì.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.