Tiên Võ Đế Vương

Chương 2311:  Vòm trời chấn động



Giết! 

 Bảy thần tử gầm lên, liều mạng xông tới. 

 Đặc biệt là thần tử Phượng Hoàng và Thần tộc, tấn công mãnh liệt nhất, vẻ mặt dữ tợn như quỷ dữ. 

 Vốn tưởng rằng thành Thánh Nhân, dung hợp căn nguyên và thần tàng, sức chiến đấu tăng vọt là có thể kiêu căng ngạo mạn. Ai ngờ, nửa đường lại xông ra một cục xương cứng. 

 Chúng ta chọc ai chứ, có khuôn mặt thiếu đánh hay gì? Vừa đến những trường hợp quan trọng là đã bị đánh, đại hội Dao Trì rồi thành cổ Đông Hoang tới di tích, giờ lại đến Linh Sơn cũng bị đánh. 

 Ba người càng nghĩ càng tức, điên cuồng tấn công, không ngừng thi triển vô số thần thông bí pháp khủng bố, bất chấp tất cả muốn giết Diệp Thành. 

 Khu vực kia đã hoàn toàn bị đánh nát, vòm trời sụp đổ, không gian rối loạn xuất hiện vô số cái khe. 

 Thánh Nhân bình thường cũng không dám bước chân tới, một khi bước vào chắc chắn sẽ bị xay thành thịt vụn, hồn phi phách tán. 

 Diệp Thành lại như chẳng sao cả, giẫm lên không trung bễ nghễ chúng sinh. Mặc kệ ngươi tấn công có mãnh liệt cỡ nào thì ta cũng chỉ dùng một gậy đánh trả. Các ngươi mạnh lên, ông đây cũng đâu ngồi không! 

 Tuy tu vi rớt xuống Thánh Nhân sơ cấp, nhưng hắn không ngừng đánh nhau với Thánh Nhân, sự trải nghiệm là không có bất cứ kẻ nào có thể bằng được. Là một sự trui rèn đến cùng cực. 

 Giống như giết chết Thiên Ma Đại Đế vào hơn hai trăm năm trước. 

 Giống như trải qua thiên kiếp đấu tranh trên con đường xưng Đế. 

 Sự hiểu biết của hắn với Đạo đã đạt tới một cảnh giới khủng bố, trở lại bản chất, không có bất cứ người cùng cấp nào có thể sánh bằng. 

 Từ xưa đến nay nói Hoang Cổ Thánh Thể vô địch trong cùng cấp cũng không phải là không có căn cứ. Tiếng tăm của họ đều là chinh chiến ra được. 

 "Ngươi là ai, tại sao lại giúp ta?", Tiêu Thần đang đánh nhau với thần tử Yêu tộc không kiềm được truyền âm hỏi. 

 "Bạn cũ!". Diệp Thành cười đáp. 

 "Bạn cũ?" 

 "Đừng lo lắng, cứ yên tâm chiến đấu đi, mọi kẻ địch cứ để ta", Diệp Thành nói xong khẽ vung tay lên. 

 Chỉ thấy trong tay áo hắn bắn ra một luồng ánh sáng xẹt qua không trung rồi rơi vào trong Tiêu Thần. 

 Nhìn kỹ thì nó chính là một thanh chiến kích có khắc thần vận cổ xưa nhuộm đầy dấu vết năm tháng. 

 Đó là Chiến Vương Kích, là vũ khí bổn mạng của Chiến Vương. 

 Trong trận chiến chống ma, Tiêu Thần chết trận, Chiến Vương Kích thất lạc, bị Diệp Thành nhặt được và vẫn luôn mang theo bên người hơn hai trăm năm. Lần này, thanh thần binh kia cũng coi như là trở về với chủ. 

 Chiến Vương Kích có linh, kêu ong ong như đang vui mừng và phấn khích khiến Tiêu Thần cảm thấy hết sức thân thiết. 

 "Kích tốt!", Tiêu Thần hét lên, máu chiến sôi sùng sục, chiến ý tăng vọt, một con rồng vàng kim lao ra khỏi ra thể hắn ta. Đó là chiến long trên trời. 

 "Chết đi!", thần tử Yêu tộc xông đến, tóc tai bù xù, hai mắt đỏ đậm, tay cầm đại ấn khủng bố. 

 Con ngươi Tiêu Thần lấp lánh ánh sáng, vung chiến kích lên. 

 Một kích này có thể nói là vô cùng khủng bố, trực tiếp bổ đôi đại ấn đánh bay thần tử Yêu tộc. 

 Máu tươi bắn tung tóe, cơ thể thần tử Yêu tộc lập tức nứt toạc. 

 Nhưng mức độ hồi phục của tên này rất kinh khủng, miệng vết thương đốt cháy lên linh khí, yêu quang vờn quanh cuối cùng khép lại. 

 Chỉ cần hắn ta còn một đống thịt thì vẫn có thể khôi phục lại cơ thể. Tuy sức chiến đấu vượt qua được thần tử Yêu tộc nhưng lại khó mà giết được hắn ta. 

 Tiêu Thần hừ lạnh, đạp vỡ không trung xông thẳng đến, mỗi một giọt máu đều đang thiêu đốt. 

 Tiêu Thần điên cuồng tấn công, tuy thần tử Yêu tộc khó giết, song vẫn bị đánh nát hết lần này đến lần khác. 

 Thời gian của hắn ta cũng không nhiều lắm, không biết Diệp Thành có thể ngăn cản giúp mình bao lâu nên cần phải giết chết thần tử Yêu tộc trong thời gian ngắn nhất, đòi lại món nợ máu kia. 

 Thần tử Yêu tộc hoảng sợ, cảm giác được mùi vị của cái chết, không dám đánh tiếp. Hắn ta lấy trận bàn ra định bỏ chạy. 

 "Chạy cái gì?", Tiêu Thần sải bước xông đến, thần tử Yêu tộc vừa bước lên trận bàn đã bị lôi ra. 

 "Cứu ta". Thần tử Yêu tộc hét lên, điên cuồng kêu gọi cao thủ, cứ đánh tiếp thì hắn ta sẽ chết. 

 Không ngờ tiếng hét của hắn ta quả thật đã tác động đến rất nhiều người. 

 Càng ngày càng có nhiều anh tài xông lên hết người này đến người khác. 

 Đám yêu nghiệt kia đều là những gia tộc thân thiết với Yêu tộc. Lần này, nếu giúp thần tử Yêu tộc giết chết Chiến Thể thì chắc chắn sẽ lập công lớn, còn có thể nhận được tiền thưởng. 

 Quan trọng là danh tiếng của bản thân, có thể giẫm lên xương máu của Chiến Thể thì mai sau sẽ trở thành một loại vinh quang trên con đường tranh giành ngôi Đế. 

 Nhưng tưởng tượng luôn tốt đẹp và sự thật lại vô cùng tàn nhẫn. 

 Chiến Thể cũng không phải không ai giúp, hắn ta có người bảo vệ, còn là một vị vô cùng hung ác và bá đạo. 

 Còn Diệp Thành, ai tới cũng không từ chối, từ một chọi bảy biến thành một chọi tám, một chọi chín, một chọi mười... 

 Thân pháp của hắn quỷ dị cùng cực, thanh giáo trong tay lại vô cùng bá đạo, múa may như con xoay, thần tử bị đánh bay tứ tung. 

 Thấy hắn bá đạo như vậy thì ngày càng nhiều thần tử xông lên trời, trước sau có ba mươi mấy người, sát khí, bí thuật, trận pháp, quyền pháp, chưởng ấn bay đầy trời. 

 Diệp Thành cau mày, có hơi áp lực bèn cởi bỏ cấm thuật. 

 Cảnh tượng đã có chút khủng bố, những thần tử bị đánh bay đã không thể dùng người để hình dung, mà phải là từng mảng. Cứ một đám xông lên, lại bị tập thể đánh bay. 

 "Dù sao ta cũng đánh không lại hắn", Tiểu Cửu Tiên phồng má: "Chưa thấy ai đánh đấm kinh khủng như vậy". 

 Trận chiến diễn ra hết sức kịch liệt, những thiên kiêu chưa tham gia vào chỉ lẳng lặng đứng nhìn chứ không định giúp đỡ. 

 Cũng không phải không giúp, mà là họ muốn tay những người đó ép ra con bài chưa lật của Diệp Thành để khám phá thân phận hắn. 

 Nhưng xấu hổ hơn là cả ba mươi thần tử xông lên vẫn không thể ép lộ thân phận của Diệp Thành, còn bị Diệp Thành đánh bay tứ tung. Cảnh tượng kia quả thật rất khủng bố.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.