Tiên Võ Đế Vương

Chương 2310:  Một đánh bảy



Sau năm lần bảy lượt bị đánh, hắn ta vẫn chưa thể phá được lớp phòng ngự của Diệp Thành, còn bị hắn đánh cho thảm thiết. Cơ thể Phượng Hoàng nứt toạc, máu tươi phun tung tóe nhuộm đỏ bầu trời. 

 "Tên kia là ai?", đám thần tử Long tộc và Vu tộc vò đầu nói: "Trâu bò vậy luôn". 

 "Chắc chắn là bạn của Chiến Thể rồi", có người thổn thức: "Đúng là tên này còn mạnh hơn tên kia". 

 "Huyền Hoang quả thật ngọa hổ tàng long, xem ra là đúng", Trung Hoàng cười khẽ. 

 "Cứ cảm thấy quen quen…", Bắc Thánh lẩm bẩm: "Con ngươi kia cứ gặp ở đâu đó rồi". 

 "Hắn là ai?", Tiêu Thần đang đánh nhau với thần tử Yêu tộc tranh thủ ngó Diệp Thành một cái, có thể chắc chắn rằng không phải bạn, nhưng lại giúp mình trong tình cảnh này thì đúng là vô cùng nghĩa khí. 

 Thoáng chốc, hắn ta lập tức quay đầu lại, trực tiếp thả lỏng đánh, một chưởng đánh cho cơ thể thần tử Yêu tộc nát bươm. 

 Đã có người ngăn cản kẻ địch cho mình thì hắn ta không thể phụ tấm lòng tốt của người ta, phải cố gắng hết mình mới được. 

 Thần tử Yêu tộc càng thê thảm, không ngừng tắm máu, cơ thể liên tục khép lại lại lần lượt bị đánh cho nát bét. Vùng trời ấy đều là máu của hắn, trông hết sức chói mắt. 

 "Cùng xông lên, giết chết hai kẻ kia!", hắn ta hét, bị dồn đến đường cùng, kêu gọi cao thủ đến giúp. Chiến Thể mạnh vượt ngoài tưởng tượng của hắn ta nên cần phải có người giúp mới được. 

 "Được thôi!", thần tử Ma tộc cười lộ ra hàm răng trắng, bước thẳng lên trời. 

 Hắn ta xông về phía Tiêu Thần, so với Diệp Thành thần bí thì thần tử Ma tộc càng thích huyết mạch của Lôi Đình Chiến Thể. Nếu đánh chết được Lôi Đình Chiến Thể, còn có thể lấy được tiền thưởng của Yêu tộc thì sao không làm? 

 Chỉ là, nguyện vọng tốt đẹp đấy nhưng hiện thực lại tàn khốc. 

 Hắn ta vừa đặt chân đến khu vực ấy, còn chưa kip ra tay thì Diệp Thành đã xuất hiện như u linh, lập tức vung gậy lên đánh hắn ta bay ra ngoài. Tư thế kia trông hết sức khí phách. 

 Người xem ngơ ngác, kinh ngạc trước sức mạnh của Diệp Thành và cũng hoảng sợ với thân pháp cùng tốc độ của hắn. 

 Thần tử Ma tộc dừng lại, cái trán đẫm máu. Một gậy vừa này quá đột ngột khiến hắn ta không kịp trở tay, đến giờ mà đầu còn kêu ong ong, đau đớn khó nhịn. 

 Hắn ta cũng nổi giận, con ngươi đỏ bừng, mở ma hóa, sát khí ngùn ngụt. 

 Thần tử Phượng Hoàng cũng đi đến, tóc tai bù xù, hai mắt tàn nhẫn thi triển cấm pháp của Phượng Hoàng tộc. 

 Hai người trái phải ép sát, đều sử dụng tuyệt chiêu, bị đánh thảm như vậy nên muốn bắt tay giết chết Diệp Thành. 

 Con ngươi Diệp Thành vẫn nhàn nhạt, múa may cây giáo một mình đấu với cả hai. Song lại không rơi vào thế yếu, còn đánh cho hai thần tử bay khắp nơi, bầu trời lại nhuốm máu. 

 Hắn vẫn chặn trước khu vực kia, tỏ rõ không cho kẻ thứ ba làm phiền đến trận chiến của Tiêu Thần và thần tử Yêu tộc, xem như tranh thủ thời gian cho Tiêu Thần. Hễ ai bước vào, hắn sẽ không chút do dự đánh bay. 

 Sự khủng bố của hắn khiến cho khắp nơi tò mò, muốn nhìn rõ khuôn mặt Diệp Thành, nhưng vẫn không thể nhìn thấy. 

 Thần tử Phượng Hoàng và Ma tộc trông hết sức chật vật, tức điên người, bất chấp tất cả xông tới. 

 Nhưng Diệp Thành vẫn chỉ phòng thủ, đối phó một cách hết sức thuần thục. 

 Thần tử Thần tộc nhìn mà gai mắt, hừ lạnh một tiếng tham gia vào cuộc chiến. Nhất Khí Hóa Tam Thanh ngưng tụ ra hai người, bất kể là bản tôn hay phân thân đều thi triển thần thông cái thế. 

 Hắn ta xem như đã hiểu, muốn giết Lôi Đình Chiến Thể thì phải bước qua phòng tuyến của Diệp Thành. 

 Lại tới một kẻ đáng gờm, Diệp Thành cũng sẽ không khách sáo, nhanh chóng di chuyển xông tới trước mặt phân thân của thần tử Thần tộc, không nói một câu giơ giáo đánh tới, trực tiếp đánh nát phân thân 

 Á đù! 

 Xung quanh lại hoảng sợ, một gậy kia cũng khủng bố ghê, một phân thân cứ thế trực tiếp bị đánh nát. 

 Phụt! 

 Trong tiếng hô đầy kinh ngạc, phân thân thứ hai của thần tử Thần tộc cũng bị tiêu diệt, hóa thành làn khói. 

 Thần Tử Thần tộc nổi giận, dịch chuyển xông tới, một kiếm khủng bố bổ ra thành một dải ngân hà. 

 Diệp Thành vung giáo đâm thẳng lên trời quấy loạn phong vân, dải ngân hà kia trực tiếp bị đánh nát. 

 Cùng lúc đó, thần tử Ma tộc và Phượng Hoàng cũng xông tới, nhưng xấu hổ hơn là vẫn bị Diệp Thành mỗi người một gậy đánh bay ra ngoài. Thần tử Thần cũng bị đánh bay. 

 "Hai gậy đánh nát hai phân phân, ba gậy đẩy lùi ba thần tử, sức chiến đấu cũng quá đáng..." 

 "Cùng nhau xông lên hết đi!", thần tử Yêu tộc gầm lên, hắn ta đã bị đánh không ra hình người. 

 Vừa gầm xong đã thấy có bốn bóng người bay ra, thần tử Hồn tộc và Si Mị tộc cũng có mặt, hai người một đội, chia nhau đánh về phía Tiêu Thần và Diệp Thành, sát khí rợp trời. 

 Diệp Thành hừ lạnh một tiếng, trở tay vung gậy lên đẩy lùi thần tử Hồn tộc và Si Mị tộc. 

 Sau đó, hắn bước ra một bước đi đến chỗ hai người xông về phía Tiêu Thần. Hai người kia còn chưa kịp mở miệng khoác lác đã bị Diệp Thành đánh bay ra ngoài khoảng 800 trượng. 

 Giết! 

 Đám thần tử Phượng hét lên, trực tiếp làm lơ thần tử Yêu tộc và Tiêu Thần mà xông về phía Diệp Thành. Trước sau có tổng cộng bảy thần tử, ai nấy cũng đỏ mắt nghiến răng nghiến lợi. 

 Diệp Thành thể hiện thần uy, thanh giáo trong tay kêu vù vù, không dùng bí pháp hay thần thông, mỗi lần ra tay đều gọn gàng lưa loát, hăng hái khí phách, hết gậy này đến gậy khác được hắn vung lên. 

 "Mẹ nó, mỗi tên một gậy, đang đánh chó đó hả?" 

 "Từ đầu đến cuối cũng không có dùng bất cứ bí pháp nào, khó mà đoán được rốt cuộc là thần thánh phương nào", Nam Đế thổn thức: "Sức chiến đấu như thế đã không thua kém gì chúng ta, thật khủng bố". 

 "Tên đầu hói, có phải ngươi đã nhận ra người nọ là ai?", Bắc Thánh liếc Tây Tôn. 

 "Không thể nói, không thể nói!", Tây Tôn mỉm cười, khẽ lắc đầu đáp.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.