Tiên Võ Đế Vương

Chương 1948:  Làn gió nhẹ thổi qua



Lời này của Diệp Thành khiến rừng trúc trong sơn cốc trở nên yên tĩnh tột cùng. 

 Tu sĩ cấp bậc Chuẩn Thánh có tuổi thọ nhiều nhất là ba nghìn năm, trừ đi hơn hai trăm năm hắn đã sống vẫn còn hơn hai nghìn bảy trăm năm, lại trừ thọ nguyên bị mất đi do sử dụng Thiên Chiếu thì hắn còn lại gần năm trăm năm tuổi thọ. 

 Vì vậy hắn cần phải đột phá tới Thánh Nhân trong vòng năm trăm năm, nếu không hắn sẽ chết vì hết thọ nguyên. 

 Nhưng một khi tiến cấp lên Thánh Nhân sẽ còn chuyện đáng sợ hơn chờ đón hắn, Chu Thiên Diễn Hoá sẽ ăn mòn tu vi của hắn, cảnh giới tu vi của hắn xuống dốc, tuổi thọ cũng sẽ giảm theo cho đến khi trở thành thiên sĩ vô tu, mà quá trình này cũng chỉ có mấy trăm năm ngắn ngủi. 

 Vì vậy bắt đầu tính từ thời điểm này cho đến khi hắn trở thành thiên sĩ vô tu, nhiều nhất vẫn còn gần sáu trăm năm. 

 Đối với người phàm, sáu trăm năm có lẽ là rất dài nhưng với tu sĩ lại chỉ như một cái búng tay, Chư Thiên Vạn Vực quá lớn, dù sáu trăm năm cũng khó mà đi hết được, đó cũng là lý do vì sao hắn nói đời này cũng chưa chắc sẽ tìm được hết tất cả người chuyển kiếp. 

 Thấy Diệp Thành im lặng, Chu Dịch ở đối diện không khỏi thở dài, trong lòng càng thêm áy náy. 

 Cho tới bây giờ ông ta vẫn không biết năm xưa có nên để lại Chu Thiên Diễn Hoá hay không, tiên thuật thôi diễn này quả thật đã giúp Diệp Thành tìm ra không ít anh hồn Đại Sở, nhưng cũng đẩy hắn vào đường cùng. 

 Không biết đến khi nào mới thấy Diệp Thành hít sâu một hơi, nhìn Chu Dịch: “Tiền bối, vãn bối có hoa sen sinh mệnh, thần dược này có thể kéo dài tuổi thọ trước khi vãn bối trở thành thiên sĩ vô tu không?” 

 Chu Dịch khẽ lắc đầu: “Kể từ ngày ngươi tu luyện Chu Thiên Diễn Hoá thì thần dược kéo dài tuổi thọ đều chỉ là vật trang trí, cho dù sử dụng cũng sẽ bị sức mạnh trong bóng tối âm thầm hoá giải”. 

 “Đúng là đường cùng thật”, Diệp Thành mỉm cười day đầu mày: “Sự bá đạo của nó còn hơn cả Thiên Chiếu”. 

 “Mạch Chu Thiên sẽ còn đáng buồn hơn ngươi nghĩ đấy”, trong đôi mắt già nua của Chu Dịch chỉ còn lại vẻ bất lực. 

 “Vãn bối đã cảm nhận được sự cô tịch, thê lương rồi”, Diệp Thành lắc đầu cười, rót chén trà cuối cùng sau đó gọi Hỗn Độn Thần Đỉnh, thả người chuyển kiếp được phong cấm bên trong ra. 

 Nhóm người chuyển kiếp đều tỏ vẻ khó hiểu, mờ mịt ngơ ngác, có người thảng thốt nhìn Diệp Thành, có người lại thảng thốt nhìn xung quanh, không biết tại sao sau một giấc ngủ mình lại xuất hiện ở đây. 

 Diệp Thành cười nhẹ, không giải thích, không đợi những người chuyển kiếp kia lên tiếng hắn đã bắn gần một nghìn tia tiên quang đánh thức ký ức kiếp trước ra, mỗi tia tiên quang bay vào đầu mày của một người. 

 Ngay lập tức, tiếng kêu rên khe khẽ vang lên, rừng trúc trong sơn cốc vắng vẻ trở nên không hề yên tĩnh. 

 Trong những tiếng kêu đau, Diệp Thành quay người bay ra khỏi rừng trúc, thời gian không còn nhiều nữa, hắn không thể chậm trễ. 

 Về phần gần một nghìn người chuyển kiếp kia, hắn giao lại cho Chu Dịch lo liệu, sau khi hắn tìm được toàn bộ anh hồn của Đại Sở trong vùng tinh vực này sẽ lại tìm cho họ một nơi ở an toàn hơn. 

 Chu Dịch nhìn theo hướng Diệp Thành rời đi, lại thở dài một hơi, như nhìn thấy mình của năm đó. 

 Làn gió nhẹ thổi qua, ông dời mắt, lặng lẽ nhìn những người chuyển kiếp trước mặt. 

 Trong nhóm người chuyển kiếp này, có những người ông đã từng gặp, đều là lão bối tu sĩ, chẳng hạn như Hoàng Đạo Công không đáng tin cậy, chẳng hạn như một nữ trưởng lão của Quảng Hàn Cung, năm xưa đều đã từng tới Thanh Tiên Cổ Trấn. 

 Nhưng phần lớn những người chuyển kiếp còn lại ông đều chưa gặp bao giờ, chỉ vì kiếp trước ở Đại Sở ông có vai vế quá cao, rất nhiều người còn không biết đến sự tồn tại của ông, càng không biết ông lợi hại đến mức nào. 

 Bên này, Diệp Thành đã bay ra khỏi Ngự Linh Tinh như một luồng tiên mang, tốc độ rất nhanh, biến mất trong tích tắc. 

 Nửa canh giờ sau, hắn đáp xuống một cổ tinh nhỏ, cũng khá may mắn, tìm được một người chuyển kiếp, kiếp trước là trưởng lão của nhà Mộ Vân ở Bắc Sở, hắn từng có duyên gặp ông một lần. 

 Sau khi ra khỏi cổ tinh nhỏ ấy, hắn lại bay về một hướng khác với tốc độ nhanh chóng, mãi đến ba canh giờ sau mới dừng lại, cổ tinh này tuy rất nhiều sinh linh nhưng chỉ có ba người chuyển kiếp, một đệ tử thế hệ Huyền Tự của Thanh Vân Tông, một trưởng lão của đảo Hắc Long và một thần tướng của Hoàng tộc Đại Sở. 

 Đoạn đường tiếp theo, hễ gặp cổ tinh nào có người là hắn lại ghé vào, nhưng có lúc may lúc không. 

 Ngày đêm luân phiên, mặt trăng mặt trời liên tục thế chỗ cho nhau. 

 Chín ngày lặng lẽ trôi qua trong chớp mắt. 

chapter content



— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.