Tiên Võ Đế Vương

Chương 1947: Từng gặp nhau



Diệp Thành lẩm bẩm, hắn bước vào trong sơn cốc. 

 Sơn cốc vô cùng yên tĩnh, rớp bóng trúc xanh, không mang theo bất cứ bụi bẩn chốn phàm trần, đi trong rừng trúc cảm nhận được sự yên tĩnh ẩn thế của nơi này, tâm cảnh cũng nhờ đó mà yên bình hơn. 

 Cảm giác đó Diệp Thành đã từng trải qua nên hắn cảm nhận vô cùng chân thực. 

 Cuối cùng hắn mới nhìn thấy một bóng hình già lão ở phía sâu trong rừng trúc với ánh sáng ban mai chiếu rọi, người này đang hái lá trúc bỏ vào giỏ sau lưng như đang định đem những lá này về làm trà khô. 

 Cảm nhận phía sau có người, người này liền dừng lại vô thức quay đầu nhìn về phía Diệp Thành. 

 Diệp Thành lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt ông ta, tâm trạng hắn bất giác hoang mang như nhớ lại chuyện của nhiều năm về trước, đó là một trấn nhỏ bình dị, một lão già mắt mù ngồi khắc gỗ dưới gốc cây, trước khi chết còn truyền cho hắn bí thuật chu thiên diễn hoá. 

 Khong sai, lão nhân hái lá kia chính là Chu Dịch, năm xưa từng là một lão già ở cổ trấn Thanh Tiên. 

 Chu Dịch chết trong trận chiến với Thiên Ma, một người không có tu vi như ông ta cho dù có bí thuật tính toán nghịch thiên thì cũng không thể địch lại được với thiên ma, có điều chu thiên diễn hoá của ông ta lại trở thành sự trợ lớn giúp với Diệp Thành. 

 Khi Diệp Thành còn đang hoang mang thì Chu Dịch đã chậm rãi đi tới, đôi mắt hiền từ ôn hoà nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân, trong đôi mắt còn hiện lên ánh nhìn mơ màng: “Tiểu hữu, ngươi và ta từng gặp nhau sao?” 

 “Từng gặp nhau”, Diệp Thành mỉm cười gảy ra một đạo tiên quang bay vào trán Chu Dịch. 

 Cũng giống như những người chuyển kiếp khác, Chu Dịch cũng không ngoại lệ, tiên quang bay vào trán khiến nét mặt ông ta rõ vẻ đau đớn. 

 Diệp Thành không nói gì, hắn lặng lẽ quan sát Chu Dịch, hắn dùng tới Chu Thiên Diễn Hoá nhưng vẫn không tính ra được Chu Dịch trước mặt. 

 Cho tới lúc này hắn mới hiểu ra vì sao mình lại không tính ra được thân phận của Chu Dịch, nhất định là do kiếp trước ông tu luyện chu thiên diễn hoá, kiếp trước là một thiên sĩ vô tu, thân phận đặc thù, nhìn thấu quá nhiều thiên cơ khiến sau khi luân hồi chuyển kiếp thì sức mạnh đó vẫn còn tồn tại. 

 Có điều, Chu Dịch hiện giờ không phải là một thiên sĩ vô tu nữa, ông ta có tu vi, và mới chỉ ở cảnh giới Hoàng. 

 Diệp Thành nghĩ nhất định là do luân hồi nên mới xoá đi được thân phận đặc thù là thiên sĩ vô tu của Chu Dịch. 

 Cơn gió nhẹ thổi tới, cơ thể già nua của Chu Dịch bất giác run rẩy, ông ta thẫn thờ nhìn Diệp Thành, vẻ mặt khó hiểu. 

 Diệp Thành mỉm cười: “Đã hai trăm năm trôi qua rồi, Chu Dịch tiền bối, người luân hồi chuyển kiếp rồi”. 

 “Xem ra vận may của ta cũng không tồi”, sau một hồi, Chu Dịch mới bất giác lắc đầu mỉm cười. 

 “Tiền bối có vẻ không mấy bất ngờ?”, Diệp Thành hỏi. 

 “Nhìn thấu quá nhiều thiên cơ, nhìn thấy nhiều rồi thì cũng không còn thấy lạ lẫm nữa” Chu Dịch cười ôn hoà, “điều khiến ta cảm khái đó là dù cách cả hai trăm năm mà vẫn có thể gặp lại ngươi”. 

 “Luân hồi chuyển kiếp tới kiếp này đã trải qua hai trăm năm, tiền bối vẫn như năm xưa”. 

 “Ngươi cũng vậy, vẫn phong trần như thế”, Chu Dịch nắm lấy cổ tay Diệp Thành và kéo hắn đi sâu vào trong: “Ngươi và ta khó lắm mới gặp lại nhau, nếm thử trà của ta đi”. 

 Ở nơi sâu trong rừng trúc, có một căn nhà trúc, phía trước căn nhà có một cái ghế bằng trúc, cả hai người ngồi đối diện với nhau. 

 Người chuyển kiếp gặp lại nhau, cảnh tượng hết đỗi yên bình, giống như sơn cốc tĩnh lặng kia, không hề vướng chút dấu vết của hồng trần, một người đã nhìn thấu quá nhiều thiên cơ, trải qua bể dâu thì tâm cảnh cũng hoá phàm, cho dù có là sự việc chấn động thế nào thì cũng khó có thể khiến cho tâm cảnh của bọn họ dậy sóng. 

 Mùi hương của trà bay khắp rừng trúc, mặc dù mùi thơm nồng nhưng nước trà lại hết sức thanh đạm. 

 Diệp Thành uống một ngụm trà rồi mới quay sang nhìn Chu Dịch: “Bí thuật tính toán của tiền bối vẫn còn”. 

 “Đã đánh thức được kí ức thì đương nhiên Chu Thiên Diễn Hoá vẫn còn”, Chu Dịch mỉm cười, nói rồi ông lại rót cho Diệp Thành chén trà đầy: “Điểm khác đó là ta rất khó có thể đạt được đỉnh cao như xưa”. 

 “Trước đây tiền bối đã đạt được đỉnh cao khi dùng tới bí thuật chu thiên diễn hoá, thì kiếp này cũng sẽ không khó đâu”, Diệp Thành chậm rãi đáp lời. 


 “Chu thiên diễn hoá sẽ bắt đầu thôn tính tu vi của ngươi sau khi ngươi độ thiên nhân ngũ suy”, vì quá hối hận nên Chu Dịch bắt đầu giải thích cho Diệp Thành về truyền thừa cổ xưa: “Đó chính là sự khởi đầu của ngươi khi trở thành thiên sĩ vô tu, mỗi lần hút một phần tu vi của ngươi thì bí thuật của ngươi cũng sẽ tăng lên một phần, khi tu vi của ngươi tán tận thì bí thuật chu thiên diễn hoá cũng theo đó mà đạt tới đỉnh cao, một khi trở thành tu sĩ vô tu thì không thể nào bước đi trên con đường tu luyện được nữa, trừ phi ngươi luân hồi giống ta, nhưng đây không phải là Đại Sở, không thể nào luân hồi”. 

 “Vậy tuổi thọ của thiên sĩ vô tu thì sao? Có thể sống được bao lâu?”, Diệp Thành nhìn Chu Dịch với ánh mắt đầy hi vọng. 

 “Vậy thì phải xem ngươi nhìn thấu được bao nhiêu huyền cơ”, Chu Dịch chậm rãi nói, “từ giây phút ngươi trở thành tu sĩ vô tu thì mỗi một lần tính toán, tuổi thọ của ngươi sẽ giảm đi, đó chính là phản phệ khi nhìn thấu thiên cơ của thượng đế, cho nên một khi tu vi tiêu tán thì đừng dùng đến chu thiên diễn hoá nữa, cái gọi là thiên cơ chính là cấm kị”. 

 “Nói vậy thì khi còn sống vãn bối chưa chắc đã tìm thấy tất cả người chuyển kiếp của Đại Sở”, Diệp Thành cười đau khổ, “cái gọi là tuổi thọ sẽ là rãnh trời không thể vượt qua khi vãn bối đi tìm bọn họ”.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.