Tiên Võ Đế Vương

Chương 1443:  Trận chiến đẫm máu lại nổ ra



“Là do ta nghĩ quá đơn giản”, giọng Diệp Thành vẫn khàn đặc, kiệt sức, làm gì còn khí huyết dồi dào của Hoang Cổ Thánh Thể như lúc trước nữa! 

 Thiên Ma tấn công tới rồi! 

 Khi mấy người đang nói chuyện thì có người hét lớn. 

 Nghe vậy, sắc mặt mọi người lập tức lạnh đi, vẻ mặt cực kỳ nặng nề, bởi vì đợt tấn công lần này của Thiên Ma quá nhanh, dường như đại quân Thiên Ma không còn muốn cho họ cơ hội nghỉ ngơi nữa. 

 “Thi Hoạ, đưa hắn về Nam Sở đi”, Thái Hư Cổ Long bỏ lại câu này rồi cùng các cao thủ khác bay lên các đỉnh núi. Bây giờ Diệp Thành đang ở trạng thái vô cùng yếu, một tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư cũng có thể lấy mạng hắn. 

 Diệp Thành bị thương quá nặng, không nghỉ ngơi ba đến năm ngày thì hoàn toàn không thể bình phục. 

 Lúc này, trận chiến với Thiên Ma quá khốc liệt, dù phía Đao Hoàng cũng có thể mất mạng bất cứ lúc nào chứ nói gì Diệp Thành đang ở trạng thái cực yếu, một khi cuộc chiến bắt đầu, không ai có thời gian để bảo vệ hắn. 

 “Vâng”, Lâm Thi Hoạ đáp lại, mặc kệ Diệp Thành có đồng ý hay không đã kéo hắn lên lưng thanh loan, đề phòng hắn phản kháng. Đây là lần đầu tiên trong đời cô cưỡng chế dùng thuật phong cấm với Diệp Thành. 

 Ngay tức thì, thanh loan giang cánh bay vút lên trời cao, thân hình như tia chớp, tốc độ kinh người, phía sau còn có rất nhiều cao thủ đi theo, thân phận Diệp Thành quá đặc biệt, hắn là thống soái của tam quân, họ không thể để hắn xảy ra chuyện gì. 

 Giết! 

 Chẳng mấy chốc, sau lưng vang lên tiếng hô giết kinh thiên động địa, tu sĩ Đại Sở đã bài binh bố trận từ trước, đồng loạt cầm sát kiếm lao ra ngoài. 

 Trận chiến đẫm máu lại nổ ra. 

 Trận chiến vô cùng khốc liệt, mạng người như cỏ rác, từng người từng người đuổi theo rồi rơi xuống khỏi hư thiên, hoá thành huyết vụ, thây chất thành núi, máu chảy thành sông. 

 “Lâm sư muội, để ta xuống đi”, nhìn bầu trời nhuốm máu sau lưng, Diệp Thành lên tiếng. Giọng hắn khô khốc, hắn muốn phá phong ấn của Lâm Thi Hoạ nhưng không thành công. 

 Diệp Thành chưa bao giờ cảm thấy mình vô dụng như bây giờ, đường đường là Thánh chủ của Thiên Đình, nhìn các tướng sĩ xông lên phía trước mà hắn lại chỉ có thể là người được bảo vệ phía sau, tâm trạng này khiến cho người trước nay luôn xông lên phía trước là hắn cảm thấy chua xót. 

 “Thứ lỗi cho muội không thể phụng lệnh”, Lâm Thi Hoạ hít sâu một hơi, nếu là trước đây cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời, nhưng vì sự an toàn của Diệp Thành, cô đã hạ quyết tâm kiên quyết đến cùng. 

 Ngày nay, cô đã không còn là cô bé mặc cho người khác bắt nạt năm xưa nữa. 

 Sư phụ cô là Thái Hư Cổ Long, trong người cô mang huyết mạch Cổ tộc, mấy năm nay tuy cô không trở nên mạnh mẽ được như Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng, nhưng trong thế hệ Huyền Tự thì đạo hạnh của cô cũng thuộc nhóm có thể đếm được trên đầu ngón tay. 

 Trải qua mấy trận chiến, cô cũng đã được chiến tranh gột rửa, trong mắt không chỉ có sự dịu dàng của một nữ tử mà còn có sát khí của một nữ tướng. 

 Thật sự nhìn thấy sự tàn khốc của chiến tranh, thật sự nhìn thấy từng người thân thuộc ngã xuống trước mắt mình, cô giết kẻ thù nhưng đồng thời trong lòng cũng vừa khóc vừa sợ, sợ Diệp Thành mà mình quan tâm một ngày nào đó cũng sẽ như họ, hoá thành vũng máu trước mắt mình. 

 Lâm Thi Hoạ không giải trừ phong ấn, Diệp Thành cũng không cố gắng phá giải nữa, vì hắn biết lúc này mình nói gì cũng đều vô ích. 

 Thanh loan hí lên, vụt qua bầu trời nhanh như tia chớp. 

 Trước, sau, trái, phải đều có người bảo vệ Diệp Thành, nhưng chỉ có một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên. Đại chiến nguy cấp, họ không phân được nhiều người để hộ tống hắn, đây cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ. 

 “Sư huynh, chúng ta sẽ lại được thấy mặt trời chiếu rọi mặt đất chứ?”, sự im lặng suốt chặng đường cuối cùng cũng bị Lâm Thi Hoạ phá vỡ. 

 “Ừ”, Diệp Thành không hề nghĩ ngợi đã nói luôn, nhưng câu trả lời này không có chút tự tin nào. 

 Ngay cả Thánh chủ Thiên Đình là hắn cũng cảm thấy con đường phía trước rất mịt mờ, hắn đã được thấy sự cường đại của Thiên Ma, dù là binh lực hay đội hình cao thủ thì Thiên Ma đều gấp mười lần so với tu sĩ Đại Sở. 

 Trận chiến này sẽ còn kéo dài, không biết liệu Đại Sở có cầm cự được hay không, chứ đừng nói đến việc quay lại Bắc Chấn Thương Nguyên phá huỷ ma trụ. 

 Diệp Thành không nhìn thấy hy vọng, có lẽ vùng đất tối mịt này sẽ khó được thấy mặt trời rạng rỡ, núi sông hùng vĩ ở đây sẽ bị gót sắt của Thiên Ma từng chút từng chút nhấn chìm, cho đến khi trở thành địa ngục Cửu U. 

 Ưm…! 

 Khi Diệp Thành đang thẫn thờ thì chợt có đôi môi đỏ mọng, mềm mại đặt lên môi hắn. 

 Diệp Thành lập tức sững sờ tại chỗ. 

 Người hôn hắn đương nhiên là Lâm Thi Hoạ, đôi môi mềm đỏ mọng đó đương nhiên cũng là của Lâm Thi Hoạ. 

 Bốn mắt nhìn nhau, mắt Lâm Thi Hoạ đẹp như nước, trong veo, mang theo nét dịu dàng của nữ tử. 

 Thời gian như ngừng trôi. 


 “Sẽ thắng”, trong mắt Lâm Thi Hoạ chan chứa nước mắt, sau khi trải qua chiến tranh mới biết hoà bình đáng quý nhường nào. Cô vẫn giống hầu hết các nữ tử khác, có tâm hồn thiếu nữ, hy vọng thiên hạ thái bình, được ở bên người mình yêu đến lúc đầu bạc răng long. 

 Thanh loan đang bay nhanh về phía trước chợt dừng lại, đôi mắt phượng sắc bén nhìn chằm chằm hư thiên trước mặt. 

 “Tiểu Loan, sao lại dừng thế?”, Lâm Thi Hoạ vội hỏi. 

 “Có sát khí, rất nhiều, rất mạnh”.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.