Ông ta là ai? Ông ta là Thiên Ma tướng dưới trướng Viêm Ma Quân, cảnh giới Chuẩn Đế thực thụ ở Thiên Ma Vực, dù bị áp chế tu vi nhưng cũng không phải cảnh giới Chuẩn Thiên bình thường có thể chống lại, bây giờ bị Diệp Thành một đao đẩy lùi, uy nghiêm của Thiên Ma tướng hoàn toàn mất sạch.
Giết!
Thiên Ma tướng quát to, rung chuyển đất trời, một chưởng lăng thiên giáng xuống.
Cút!
Diệp Thành hừ lạnh, đấm một quyền lên hư thiên, giữa quyền chỉ còn được khắc triện văn cổ, dung hợp hàng trăm thần thông, một quyền đánh tan đại ấn che trời kia.
Phụt!
Thiên Ma tướng vỡ xương bàn tay, máu đen trào ra, lại lùi về sau lần nữa.
Diệp Thành thuận thế tiến lên, lại là một quyền bá đạo khác, đánh nát nửa người ông ta rồi đá ông ta đi thật xa.
Đi!
Diệp Thành đẩy ra một chưởng quét sạch một vùng, cõng Hạo Thiên Huyền Chấn trên lưng bay đi thật nhanh, để bảo vệ Hạo Thiên thế gia rời đi, hắn nhất định phải đại khai sát giới ở đây.
Hoang Cổ Thánh Thể!
Phía trên hư thiên xa xôi hư ảo, cửu đại ma quân đứng đó, cách rất xa nhưng dường như đều có thể nhìn thấy bóng lưng dũng mãnh vô song của Diệp Thành, hắn thực sự giống chiến thần, không ai có thể ngăn cản.
“Không ngờ vùng đất nhỏ này còn có Hoang Cổ Thánh Thể”, Lôi Ma Quân cười nhạt.
“Chỉ là một nửa Hoang Cổ Thánh Thể thôi”, Hắc Ám Ma Quân nở nụ cười nhạo báng, cao ngạo hoàn toàn không coi Diệp Thành ra gì.
“Hắn là của ta, đừng giành với ta”, Địa Ma Quân liếm môi: “Máu của Thánh thể hẳn sẽ rất ngon”.
“Mà chúng ta vẫn chưa tham chiến à?”, Phong Ma Quân nhìn mọi người.
“Vội cái gì”, Thiên Ma Quân cười u ám: “Trước khi Đại Đế hạ thế, nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ ma trụ, còn đám tiểu lâu la ở Đại Sở này cứ giao cho các Thiên Ma tướng và Thiên Ma binh là được rồi”.
“Bao vây hắn cho ta”, khi mấy đại ma quân đang nói chuyện thì giọng nói hư ảo của Viêm Ma Quân đã vang vọng khắp đất trời.
Chẳng trách ông ta tức giận như vậy, bởi người bị Diệp Thành đá bay lúc trước là ma tướng dưới trướng ông ta, đường đường là Chuẩn Đế của Thiên Ma Vực mà lại bị cảnh giới Chuẩn Thiên của Đại Sở đá bay, điều này khiến ông ta rất mất mặt.
Mệnh lệnh của ông ta khiến đông đảo ma binh ùn ùn kéo về phía Diệp Thành.
Ù!
Diệp Thành vung Huyết Linh Thần Đao, chém bay cả một vùng, sau lưng hắn là cả con đường đẫm máu, nhìn thấy mà giật mình.
“Để ta xuống đi!”, phía sau, giọng Hạo Thiên Huyền Chấn yếu ớt, khàn khàn mệt mỏi, cười trong nước mắt.
Đây có lẽ là lần ông được ở gần con trai nhất, và cũng có thể là một lần duy nhất.
Ông đã cận kề cái chết, máu và nước mắt làm nhoè đôi mắt, lời nói chứa chan nỗi niềm và tình thương của người cha, năm xưa ông không làm tròn bổn phận của một người cha, trước lúc chết cũng không muốn trở thành gánh nặng cho con.
“Ông còn chưa tới mộ nương ta thắp hương, cứ vậy mà chết đi sao?”, giọng Diệp Thành đều đều nhưng tràn đầy bi thương, lỗ chân lông trên người hắn đều có Thánh thể tinh nguyên tràn ra, truyền vào cơ thể Hạo Thiên Huyền Chấn, hy vọng có thể kéo dài sinh mạng cho ông, dù lòng hắn vẫn còn khúc mắc nhưng dù sao người trên lưng cũng là phụ thân của hắn.
“Trần Dạ, coi… coi như thương hại ta mà nói cho ta biết, rốt… rốt cuộc nương con là ai?”, vẻ mặt Hạo Thiên Huyền Chấn mệt mỏi, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt dãi dầu.
“Cuối cùng ta… vẫn thua bà ấy”, nhìn Hạo Thiên Huyền Chấn nhắm mắt, trong đôi mắt đẹp mông lung của Hoa Tư mang theo tình cảm dịu dàng chua xót, bà chầm chậm run rẩy nhắm mắt lại, bàn tay nhuốm máu cũng từ từ buông xuôi.
“Nương”, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt Hạo Thiên Thi Nguyệt, trơ mắt nhìn phụ mẫu chết ngay trước mắt, đau đớn biết bao.
“Phụ thân, ra đi thanh thản”, hai mắt Diệp Thành cũng bị nước mắt làm cho mờ đi.