Đất trời tối đen như mực, máu nhuốm đỏ Bắc Chấn Thương Nguyên, trận chiến vẫn diễn ra ác liệt, đại quân Thiên Đình người trước hi sinh, người sau tiếp bước nhưng vẫn lần lượt ngã xuống.
Núi Thương Mãng, một trong số ít những ngọn núi lớn ở Bắc Chấn Thương Nguyên, nguy nga đồ sộ, tuy có kết giới hộ sơn bảo vệ nhưng lúc này cũng bị quân Thiên Ma vây kín không một khe hở.
Trên núi, người của Hạo Thiên thế gia không hề ít, nhưng so với quân Thiên Ma thì vẫn ít đến đáng thương.
Thiên Ma Vực xâm lược, cả Bắc Chấn Thương Nguyên bị đánh chia năm xẻ bảy, Hạo Thiên thế gia cũng vậy, chỉ số ít người chạy thoát được, ngoại trừ người bị bao vây ở đây, những người còn lại đều đã chết.
Bùm! Ầm!
Ánh mắt quân Thiên Ma hung ác, đôi mắt màu máu cực kỳ dữ tợn, chúng đang điên cuồng bắn phá kết giới hộ sơn.
Mặc dù Hạo Thiên thế gia đã cố hết sức để duy trì kết giới hộ sơn, nhưng cũng khó ngăn được cuộc tấn công của quân Thiên Ma, kết giới đã bị phá thủng nhiều chỗ, quân Thiên Ma đã vọt vào mấy lần, nhưng đều bị đẩy lui, vì thế Hạo Thiên thế gia cũng phải trả giá bằng máu.
Lúc này, trên đỉnh núi cũng đã nhuốm máu.
Rất nhiều trưởng lão đều đang bảo vệ Hạo Thiên Huyền Chấn và Hoa Tư phía sau, các Thái Thượng trưởng lão dốc sức truyền tinh nguyên cho họ.
Hai người đều bị thương nặng, Hạo Thiên Huyền Chấn bị một mũi giáo đâm xuyên cơ thể, Hoa Tư bị một kiếm chém trúng linh hồn, cả hai đều là đòn tuyệt sát khiến họ dần mất đi sinh mệnh, ngọn lửa linh hồn dập dờn yếu ớt, có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào.
Hôm nay vốn là ngày thành hôn của con gái họ nhưng lại gặp phải tai hoạ này, máu nhuốm đỏ cả Bắc Chấn Thương Nguyên, cũng nhuốm đỏ cả Hạo Thiên thế gia.
Hạo Thiên Thi Nguyệt nước mắt như mưa, một tay ôm Hạo Thiên Huyền Chấn, một tay ôm Hoa Tư, hai muội muội chưa biết sống chết thế nào, phụ thân và mẫu thân thì đang hấp hối khiến cô cảm thấy sợ hãi chưa từng có.
“Là người thì đều sẽ chết thôi”, Hoa Tư cười trong nước mắt, mang theo sự dịu dàng của người mẹ, bà nắm chặt tay Hạo Thiên Thi Nguyệt.
“Đến… Đến Nam Sở, tìm… tìm Trần Dạ”, đôi mắt Hạo Thiên Huyền Chấn dần mất ánh sáng, giọng nói yếu ớt, ngắt quãng, đôi mắt đẫm lệ, nhìn Hạo Thiên Thi Nguyệt như thấy được Hạo Thiên Trần Dạ.
Ầm!
Sau một tiếng động lớn, kết giới hộ sơn bị phá vỡ.
Giết! Không được để ai sống sót!
Một người mặc áo giáp lạnh băng, tay cầm chiến mác cổ đứng trên hư thiên, chỉ vào đỉnh núi Thương Mãng phía xa.
Đây là một vị Chuẩn Đế cũng bị áp chế tu vi, khí tức dồi dào như biển, khí tức ác sát ngút trời, chiến mác nhuốm máu trong tay không biết đã giết bao nhiêu người của Hạo Thiên thế gia, Hạo Thiên Huyền Chấn cũng bị nó đánh trọng thương.
Quân Thiên Ma ập vào núi Thương Mãng từ tứ phía, đông như đại dương, muốn nhấn chìm toàn bộ ngọn núi.
Giết!
Cao thủ của Hạo Thiên thế gia gào thét, liên tục đốt cháy thọ nguyên để đổi lấy sức chiến đấu cường đại rồi điên cuồng thi triển thần thông.
Nhưng sự ngăn chặn của họ quá yếu, từng người từng người bị quân Thiên Ma nhấn chìm.
“Haiz!”, Hạo Thiên Huyền Hải còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ thở dài, kéo Hạo Thiên Thi Nguyệt lên. Lúc này Hạo Thiên Huyền Chấn và Hoa Tư đã không thể cứu vãn, điều họ có thể làm là bảo vệ người còn sống.
“Con không đi, con không đi”, Hạo Thiên Thi Nguyệt vùng vẫy, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, sự mờ mịt của con đường phía trước khiến cô sợ hãi, so với việc bước trên con đường không rõ phía trước, cô thà đi cùng phụ thân và mẫu thân.
Ầm!
Đúng lúc này, một bóng người từ trên trời đáp xuống, có lẽ bởi vì thân thể quá nặng nên khi bước đi đỉnh núi cũng phải run lên.
Trần Dạ?
Đi đâu!
Thiên Ma tướng cầm chiến mác cười độc ác, bước trên hư thiên chặn trước mặt Diệp Thành, một chưởng đẩy ra ma hải, cuồn cuộn ập về phía Diệp Thành, muốn nhấn chìm hắn và vô số người của Hạo Thiên thế gia.
Diệp Thành không nói lời nào, đáp lại bằng đòn công kích mạnh nhất, một đao chém bay ma hải, đến Thiên Ma tướng đó cũng bị đẩy lùi về sau, mỗi bước lùi lại đều giẫm nát một khoảng hư thiên.
Sắc mặt Thiên Ma tướng đột nhiên trở nên gớm ghiếc.