Giữa đất trời bao la như vang lên khúc tử ca xa xưa với nỗi buồn man mác sau sự ra đi của một hồng nhan.
Trong vùng núi bị tàn phá có rất nhiều người, bọn họ đều là tiên nhân cao cao tại thượng, chưa từng biết đồng cảm với chúng sinh.
“Ta là ai! Ta là ai!”
Trên gương mặt đất đẫm máu, Diệp Thành ôm Liễu Như Yên toàn thân đẫm máu, khuôn mặt như quỷ, vẻ mặt đau đớn, nước mắt nhạt nhoà, giọng nói khàn khàn tang thương, thần sắc đờ đẫn như một cái xác không hồn.
“Tình báo quả nhiên chính xác”, trên hư thiên, lão già áo tím cười chế nhạo: “Không có tiếng đàn của nữ nhân kia, hắn chỉ là cái xác biết đi”.
“Thánh chủ Thiên Đình cái gì, lúc này còn chẳng bằng con chó”, lão già áo huyết bào để lộ hai hàm răng trắng.
“Với trạng thái này của hắn, chúng ta cần gì phải ra tay nữa”, lão già áo đen lè lưỡi đỏ tươi, trong mắt hiện lên tia hung ác, ngay cả nụ cười cũng âm u khiến người ta khiếp sợ.
Phía dưới, Diệp Thành thất thần nhìn nữ tử toàn thân đẫm máu trong lòng, vẻ mặt vẫn rất đau khổ.
Ta tên là Liễu Như Yên!
Đột nhiên câu này vang lên bên tai khiến hắn run lên rồi bật khóc, đó là một nữ tử mặc váy cưới lảo đảo điên cuồng tìm kiếm một bóng lưng giữa những người đi đường.
Ta tên là Liễu Như Yên!
Lại là câu nói này, một nữ tử mặc áo choàng lông vũ màu trắng nắm tay hắn bước đi trong gió tuyết.
Ta tên là Liễu Như Yên!
Vẫn là câu nói này, liên tục vang lên trong đầu hắn như ma chú, mang theo vẻ dịu dàng như nước, đó là công chúa phàm trần, cô gảy đàn cho hắn, chải tóc cho hắn, trông chừng bên giường hắn, nhìn hắn cười ngốc nghếch.
Khuôn mặt hắn đầy máu và nước mắt, đôi mắt đờ đẫn và đôi đồng tử ngờ nghệch dần lấy lại vẻ tỉnh táo theo từng lời nói dịu dàng ấy, nhưng tầm nhìn mờ mịt của hắn đã che khuất bóng dáng yêu kiều.
Ta tên là Liễu Như Yên, là thê tử của huynh!
Hắn cười, cười một cách điên cuồng, máu và nước mắt đầm đìa trên mặt, tiếng cười của hắn chứa đầy nỗi buồn, phẫn uất và đau thương.
Ba đạo thân bị giết, đạo tắc bị tổn hại, thiếu mất một phần nhưng đã được bóng hình mơ hồ lấp đầy trong tiếng cười lớn điên cuồng của hắn.
Đạo của hắn lại được viên mãn, nhưng hắn lại cười càng điên rồ hơn.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người trên bầu trời đều cau mày, bọn họ cho rằng Diệp Thành đã điên, là một kẻ điên thần trí không rõ ràng, hắn đang cười một mình như kẻ ngốc.
A!
Giữa đất trời vang lên tiếng hét vọng khắp trời cao, Diệp Thành ngửa mặt lên trời hét lớn, hắn đau đớn thấu tậm tâm can, cơn giận ngút trời, mọi tâm tư đều trút vào trong tiếng hét này, phá tan bầu trời, chấn động mặt đất.
Trời đất rung chuyển, càn khôn đảo lộn như ma thần cái thế ngủ say cả nghìn năm thức tỉnh, muốn nuốt chửng sinh linh vạn vật.
Hu hu hu…
Bỗng nhiên có tiếng than khóc của lệ quỷ, khí tức ác sát cuồn cuộn kéo đến.
Vẻ mặt người của Huyết Linh thế gia thay đổi rõ rệt, khi nhìn ngọn nguồn của ma sát mới thấy đó là Diệp Thành.
Trên mặt đất, bộ dạng của Diệp Thành đã thay đổi, mái tóc trắng dính máu hoá thành màu đỏ, đầu mày có khắc ma văn cổ, sức mạnh ma đạo hoành hành, uy áp quét khắp thiên hạ khiến mọi người đều run sợ.
Bọn chúng đều sẽ chôn cùng với nàng!
Giọng Diệp Thành đều đều nhưng lại như tiếng sấm rền.
Liễu Như Yên trong lòng hắn dần hoá thành mây khói, biến mất cùng với làn gió theo lời nói của hắn.
Haiz!
Nhìn Liễu Như Yên dần tiêu tán, Phục Nhai ngồi trước màn nước trong đại điện Thiên Huyền Môn thở dài: “Đúng là tạo hoá trêu người, Liễu Như Yên chết đi, hắn lại khôi phục được tỉnh táo”.
“Lấy tình cảm bù đắp cho đạo, lại thành viên mãn, hỗn độn đạo có thêm tình cảm nữ nhi là thêm một tổn thương hồng trần”, Đông Hoàng Thái Tâm chầm chậm nói: “Trải qua năm tháng nhân gian mới có thể lột xác thật sự, đó là niết bàn máu và nước mắt”.
“Hắn… Hắn không phải cái xác biết đi”, khi hai người nói chuyện thì một giọng nói run rẩy vang lên trong dãy núi hoang tàn.
Diệp Thành đứng lên, giống như ma thần cái thế thức tỉnh, khí thế mạnh mẽ, hắn còn chưa xuất chiêu mà đám người đông nghịt kia đã lùi lại một bước, toàn thân run lên, đó là sự sợ hãi run rẩy từ sâu trong linh hồn.
Chôn cùng cô ấy!
Diệp Thành cất lời, giọng nói uy nghiêm mà lạnh như băng, tựa trời cao đang tuyên án.
Đột nhiên tình thế lại thay đổi, khí tức ác sát dâng trào, xoay chuyển theo một quỹ đạo nhất định, lấy hắn làm trung tâm hình thành một vòng xoáy, nhanh chóng quay tròn rồi phóng đại, cuốn cả đất trời.
A!
Ngay lập tức có tiếng hét thảm thiết, rất nhiều người đã bị cuốn vào vòng xoáy ấy rồi bị nghiền thành tro bay tán loạn.
A!
Tiếng hét không ngừng vang lên, vòng xoáy đen kịt tiếp tục mở rộng, bất cứ nơi nào nó đi qua, sinh linh đều bị hút vào, từng nhóm người hoá thành tro bay, ngay cả tu sĩ cảnh giới Không Minh đỉnh phong cũng yếu ớt chống cự.
Ba cảnh giới Chuẩn Thiên của Huyết Linh thế gia sợ hãi, toàn thân run rẩy lùi về sau.
Chôn cùng cô ấy!
Diệp Thành bước lên hư thiên, ma chưởng vung lên, mọi thứ lập tức hoá thành tro tàn, lão già áo huyết bào bị hất văng, còn chưa ổn định lại đã thấy ma ảnh xuất hiện.
Phụt!
Máu bắn tung toé, tim ông ta bị Diệp Thành moi ra rồi bóp nát.
A!
Kẻ không tim hét lên thê lương, loạng choạng lùi lại.
Diệp Thành tiến lên, tay nắm ma mang, giữa các ngón tay còn có ma văn di chuyển, một chưởng xuyên thủng bầu trời, nửa người lão già áo huyết bào bị nghiền nát thành huyết vụ, đến khi ông ta đứng vững lại thì đầu đã lìa khỏi cổ.
Ba chiêu với sức chiến đấu cảnh giới Chuẩn Thiên khiến người của Huyết Linh thế gia đến đứng cũng không vững.
Sau khi giết lão già áo huyết bào, Diệp Thành bước lên trời, giẫm trên ác sát huyết hải, xung quanh có vòng xoáy màu đen, hắn lao về phía lão già áo tím, nơi nào hắn đi qua đều có máu và xương khô, sức mạnh của ma thần không ai có thể cản nổi.
Thấy vậy, lão già áo tím quay người bỏ chạy.
“Dù ông có trốn vào quỷ môn quan, ta cũng sẽ lật tung địa ngục!”
Sau lưng vang lên lời nói tràn đầy ma chú của Diệp Thành, người lão già áo tím run lên, lão ta vô thức quay lại.
Vút!
Chào đón lão ta là một cây chiến mâu đen kịt.
Phụt!
Huyết hoa lộng lẫy, đường đường là tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên mà đầu lão già áo tím cũng bị xuyên thủng, ghim trên hư thiên.
Chỉ một chiêu đã lại giết được một cảnh giới Chuẩn Thiên nữa!
Diệp Thành đột nhiên quay đầu lại nhìn lão già áo đen, ông ta đã chạy được hơn nghìn trượng.
Diệp Thành sát khí ngút ngàn, một bước Súc Địa Thành Thốn, nháy mắt đã tới sau lưng ông ta.
Trấn áp cho ta!
Lão già áo đen xoay người, lư đồng huyết sắc lăng thiên giáng xuống.
Diệp Thành mặc kệ, ma chưởng bao phủ bầu trời giữ lấy lư đồng huyết sắc, sức mạnh ma đạo tụ lại, lư đồng huyết sắc lập tức nổ tung.
Phụt!
A!
Tiếng gào khóc vẫn tiếp tục vang lên, dãy núi hoang tàn bị san bằng, mặt đất màu máu, thây chất thành núi, máu chảy thành sông, giống như địa ngục vô gián, kẻ nào rơi vào đó, vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Không biết đến lúc nào tiếng hét mới dừng lại.
Ở nơi đó, trong huyết vụ cuồn cuộn, một thanh niên toàn thân đầm đìa máu tươi chầm chậm bước ra, mái tóc màu máu tung bay, hắn như ma thần vô song giẫm trên ác sát huyết hải, tay cầm sát kiếm nhuốm máu, đi thẳng đến thế giới tu sĩ.