Chẳng mấy chốc, một phía của hư thiên nổ tung, một đám người áo đen đông như thuỷ triều xuất hiện chặn đường hắn, ai cũng khí thế ngút trời, vẻ mặt dữ tợn.
Thấy vậy, Diệp Thành chợt dừng bước, muốn lùi lại nhưng phát hiện phía sau cũng có một biển người đại quân tu sĩ chạy đến, thoáng chốc bao phủ kín bốn phía của hư thiên, chỉ riêng tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên đã có ba người.
Vẻ mặt Diệp Thành trở nên nghiêm nghị.
Đội hình này nếu là khi ở trạng thái đỉnh phong, hắn nhất định có thể xử lý tốt.
Nhưng hiện tại, hắn chẳng những không ở trạng thái đỉnh phong mà ngược lại còn phải dựa vào tiếng đàn của Liễu Như Yên để duy trì tỉnh táo.
Dưới tình huống này, hắn không thể phá được vòng vây, bởi vì hắn cần phải bảo vệ Liễu Như Yên một cách chu toàn.
Đây là chiến tranh tu sĩ, cô ấy chỉ là người phàm, bất kỳ một dao động nhỏ nào cũng có thể khiến cô hoá thành tro tàn. Nếu cô chết, hắn sẽ lại trở về trạng thái đờ đẫn, khi ấy không biết hắn có thể phát huy được mấy phần sức chiến đấu, nhưng khả năng cao sẽ như cừu non chờ bị làm thịt, bởi vì đối phương có quá đông người.
“Diệp Thành, không ngờ ngươi vẫn có thể thoát khỏi Đầm Vô Vọng!”, khi Diệp Thành đang cau mày thì một lão già mặc áo tím cảnh giới Chuẩn Thiên của Huyết Linh thế gia bước ra, nở nụ cười u ám nhìn hắn.
“Huyết Linh thế gia đúng là âm hồn không tan”, Diệp Thành cười khẩy: “Đội hình này đúng là đề cao ta quá”.
“Thánh chủ Thiên Đình khen lầm rồi”, lão già áo tìm cười nhạo báng: “So với hàng triệu tu sĩ ở Bàn Long Hải Vực, đội hình bây giờ chỉ là giọt nước giữa đại dương thôi, hy vọng tiểu hữu có thể giết vui vẻ”.
“Đúng là vừa được sung sướng đã quên đi những ngày tháng khổ cực”, Diệp Thành hừ lạnh: “Ông thật sự cho rằng mấy người này có thể ngăn cản ta sao?”
“Thử đi chẳng phải sẽ biết sao”, lão già áo tím để lộ hai hàm răng trắng bóc, trong mắt là ánh sáng tối tăm, ông ta vừa dứt lời, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng sắc bén: “Giết cho ta”.
Ngay lập tức, các cao thủ ở bốn phương đều xuất chiêu, hoặc là kiếm hồng, hoặc là chưởng ấn, hoặc là đao mang, hoặc là sát trận, tất cả đều áp đảo về phía Diệp Thành.
Thái Hư Long Cấm!
Diệp Thành thi triển bí pháp Thái hư, ngưng tụ thành một cái lồng bảo vệ mình và Liễu Như Yên bên trong.
Bùm! Rầm! Ầm!
Những đòn tấn công liên tục bắn phá lồng Thái Hư Long Cấm, lồng Thái Hư Long Cấm cường đại lập tức bị phá tan tành ngay tại chỗ.
Kẻ nào cản ta, kẻ đó phải chết!
Diệp Thành cầm kiếm Xích Tiêu lao thẳng về một góc để giết, những người vây quanh đều bị kiếm của hắn giết chết.
“Vẫn có sức chiến đấu mạnh như vậy”, lão già áo tím thấy thế thì hơi nheo mắt.
“Trọng điểm vẫn là nữ tử bên cạnh hắn”, một lão già mặc huyết bào trầm ngâm lên tiếng: “Tin tình báo không sai đâu, hắn chỉ giết một góc thế kia rõ ràng là đang bảo vệ nữ tử đó”.
“Vậy thì đơn giản hơn nhiều rồi”, lão già áo tím cười nham hiểm, trở tay lấy cây cung cổ, đặt trường tiễn màu đen lên trên, mục tiêu không phải Diệp Thành mà là Liễu Như Yên.
Keng!
Sau tiếng keng, trường tiễn bắn ra như thần mang, huyết mạch và sấm sét bao quanh khiến nó mang theo sức mạnh xuyên thấu và huỷ diệt.
Phụt!
Bên này, Diệp Thành lại giết được một nhóm người nữa, vừa định lao đi thì vẻ mặt hắn chợt khựng lại.
Hắn đột ngột quay người, chắn Liễu Như Yên phía sau mình.
Phụt!
Máu vàng bắn ra tung toé, sát tiễn của lão già áo tím xuyên qua ngực hắn, sát khí ẩn trong trường tiễn bắt đầu hoành hành trong cơ thể hắn.
“Diệp Thành”, thấy Diệp Thành bị thương, sắc mặt Liễu Như Yên trắng bệch, đôi mắt đẹp nhoà nước.
“Để ta xem ngươi có thể chặn được bao nhiêu tên”, lão già áo tím hừ lạnh, lại kéo cung tên, uy lực còn kinh khủng hơn lần trước.
Phá!
Lần này Diệp Thành đã có chuẩn bị, hắn dùng kiếm chém đứt rồi quay đầu, một chưởng quét ngang hư thiên, mấy trăm người hoá thành huyết vụ, nhưng dù vậy, đội quân bao vây tứ phía vẫn đông như nêm.
Chết đi!
Lão già mặc huyết bào cảnh giới Chuẩn Thiên thứ hai ra tay, tay cầm Thần Đao, một đao hạ xuống chém nứt hư thiên.
Diệp Thành nâng kiếm lên, mạnh mẽ chặn lại.
Cheng!
Âm thanh va chạm của kim loại vang lên rõ ràng, lão già mặc huyết bào cảnh giới Chuẩn Thiên lập tức bị đánh bật.
Trấn áp!
Cảnh giới Chuẩn Thiên thứ ba ra tay, đó là một lão già mặc áo bào đen, ngự động lư đồng huyết sắc, ông ta bay từ trên trời xuống, còn chưa xuống đến nơi mà từng ngọn núi lớn đã bị nghiền thành tro bay.
Phụt!
Diệp Thành lại hộc máu, bị lư đồng huyết sắc chèn ép làm cho lảo đảo.
Keng!
Thần tiễn của lão già áo tím lại bắn ra, bắn từ sau lưng và trước ngực, cảnh tượng cực kỳ đẫm máu.
Cút!
Một tay Diệp Thành cầm kiếm Xích Tiêu, một tay cầm chiến mâu Vu Hoàng, một kiếm chém bay lão già áo tím, một mâu vút qua, lão già áo đen và lão già áo tím đều bị đẩy lùi.
Nhưng hắn cũng phải trả cái giá đắt, hơn chục kiếm mang chém về phía hắn, mấy chục chỉ mang đâm xuyên qua cơ thể hắn, nếu không có Hoang Cổ Thánh Thể bá đạo thì hắn đã chết từ lâu rồi.
Diệp Thành!
Giọng Liễu Như Yên nghẹn ngào, hai mắt ầng ậng nước, nếu không vì bảo vệ cô, hắn cũng không vất vả đến vậy.
Kẻ nào cản ta đều phải chết!
Tiếng hét của Diệp Thành chấn động bầu trời, giống như tiếng sấm rền vang, kẻ nào tu vi yếu lập tức hoá thành huyết vụ.
Khí huyết của hắn rực cháy hừng hực, sức mạnh huyết mạch cũng hừng hực, dù đạo tắc tổn hại nhưng sức chiến đấu của hắn vẫn là vô song, hắn như một bậc chiến thần, tay cầm sát kiếm chiến mâu, đánh cho Huyết Linh thế gia quân lính tan rã.
“Ta xem ngươi bảo vệ được cô ta đến lúc nào”, ánh mắt lão già huyết bào hung ác, ông ta há miệng phun ra sát kiếm huyết sắc, chém xuống kiếm mang cái thế.
Bên này, lão già áo đen và lão già áo tím cũng đồng thời ra tay, người ngự động lư đồng huyết sắc, người vung Thần Đao.
Ù! Ù!
Kiếm mang và đao mang phóng tới không theo thứ tự cụ thể nào, uy lực hung hãn đủ để giết chết một cảnh giới Chuẩn Thiên.
Diệp Thành giơ chiến mâu lên chăn lại.
Keng! Choang!
Kiếm mang và đao mang lần lượt chém lên chiến mâu, dù là Diệp Thành cũng bị lảo đảo một hồi.
Chết đi!
Đòn công kích của lão già áo đen cũng đã tới, lư đồng huyết sắc khổng lồ rung lên chói tai, mỗi làn khí tức tràn ra đều nặng như núi.
Phụt!
Diệp Thành bị đè ép hộc máu, hắn lại nửa quỳ trên mặt đất, Thánh thể nứt ra, máu vàng bắn tung toé, mỗi giọt máu trong mắt Liễu Như Yên đều vô cùng chói mắt.
Keng!
Đúng lúc này, một đạo thần mang lạnh băng bắn ra, bay thẳng tới gáy Diệp Thành.
Diệp Thành hét lên, điên cuồng đốt cháy bản nguyên nhưng không kịp nữa, thần mang ấy là một đòn tuyệt sát.
Nhưng tiếng đàn đã dừng, dù ôm cô nhưng đôi mắt tỉnh táo của hắn cũng dần trở nên đờ đẫn, vẻ mặt đau thương lại xuất hiện, đôi mắt ngơ ngác, mờ mịt của hắn nhìn Liễu Như Yên trong lòng.
“Cô là ai?”, giọng Diệp Thành khàn khàn, dù nữ tử trong lòng rất xa lạ nhưng trái tim hắn lại đau như dao cắt.
“Diệp… Diệp Thành”, Liễu Như Yên mỉm cười, miệng hộc ra máu tươi, nụ cười mang theo vẻ dịu dàng đau đớn, bàn tay nhuốm máu khó nhọc giơ lên, run rẩy chạm vào khuôn mặt Diệp Thành.
“Trăm… Trăm nghìn năm sau, liệu huynh… có còn nhớ một nữ tử tên… tên là Liễu Như Yên không?”, Liễu Như Yên cười trong nước mắt, trong nước mắt có máu, đôi mắt rưng rưng từ từ khép lại, hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp mà thê lương, bàn tay nhuốm máu cuối cùng cũng không còn chạm vào má Diệp Thành nữa mà bất lực buông xuôi.