Tiên Võ Đế Vương

Chương 1263: Người quen! 



Người này không phải ai khác mà chính là Huyền Linh Chi Thể Cơ Tuyết Băng. 

 Bản thể Diệp Thành gặp vấn đề! 

 Tất cả mọi người có mặt ở đây đều cau mày nhưng không ai chất vấn lời nói vừa rồi của Cơ Tuyết Băng. 

 Ở Thiên Đình, cũng chỉ có Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng có thể hoá ra đạo thân, vấn đề liên quan đến bản thể và đạo thân ngoài Diệp Thành ra thì cũng chỉ có Cơ Tuyết Băng là rõ, cô nói bản thể gặp vấn đề thì nhất định là bản thể của Diệp Thành gặp vấn đề rồi. 

 “Cô có thể gọi hắn dậy không?”, phía Chung Giang lần lượt quay sang nhìn Cơ Tuyết Băng. 

 “Con không thể làm được”, Cơ Tuyết Băng hít vào một hơi thật sâu, mặc dù cô nhìn ra vấn đề nhưng lại không có cách nào cả. 

 ……….. 

 Ở Vân Nhược Cốc, Diệp Thành cứ thế ngồi mất chín ngày. 

 Vào đêm thứ mười hắn mới kiểm soát được luồng sức mạnh thần bí kia. 

 Bầu trời sao mênh mông lấp lánh. 

 Không biết từ bao giờ mới có tiếng động truyền từ bên ngoài sơn cốc vào. 

 Tiếp đó, một đại đỉnh như một đạo thần quang bay vào trong sơn cốc lơ lửng trước người Diệp Thành, nếu nhìn kĩ thì đó chẳng phải là Hỗn Độn Thần Đỉnh sao? 

 Cảm thấy được Hỗn Độn Thần Đỉnh quay về, Diệp Thành lập tức mở mắt. 

 Thế nhưng khi nhìn thấy Hỗn Độn Thần Đỉnh hắn lại cảm thấy xót xa vì trải qua trận đại chiến, xung quanh đại đỉnh toàn là vết kiếm để lại. 

 Vả lại mỗi một đường kiếm còn mang theo thần quang bảy màu, mặc dù thần quang đó trông rất rực rỡ nhưng lại mang theo luồng sức mạnh khủng khiếp mà thần bí kiểm soát Hỗn Độn Thần Đỉnh. 

 “Đó là của nữ tử mặc y phục trắng tay cầm thần kiếm bảy màu”, Diệp Thành nhìn vào binh khí bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh. 

 Thế nhưng nghe câu hỏi của hắn, Hỗn Độn Thần Đỉnh chỉ khẽ rung lên, xung quanh thần quang chợt hiện sau đó “bịch” một tiếng, nó rơi trên mặt đất giống như một đống đổ nát không hề có thần hoa bao quanh. 

 Thấy vậy, vẻ mặt Diệp Thành nghiêm trọng thấy rõ, binh khí của Hỗn Độn Thần Đỉnh giống như thể bị ảnh hưởng nặng nề từ đó mà rơi vào trạng thái ngủ sâu. 

 Thế rồi Diệp Thành bất chợt tiến lên trước, hắn nheo mắt nhìn thần quang bảy màu bao quanh Hỗn Độn Thần Đỉnh, mặc dù trông nó tuyệt đẹp nhưng lại rất thần bí, đến cả Hỗn Độn Thần Đỉnh do cốt thể của Đại La Kim Huyền đúc thành mà cũng bị trấn áp. 

 Lúc này, Diệp Thành bắt đầu phán đoán ra kẻ trảm tiên hoả đạo thân, thiên lôi đạo thân, khiến Đại La Thần Đỉnh bị ảnh hưởng nghiêm trọng và trảm diệt đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh là một người. 

 Diệp Thành có thể tưởng tượng ra được thần kiếm bảy màu trong tay nữ tử tóc bạc kia mạnh tới mức nào nhờ thần quang bảy màu này. Đó tuyệt đối là thần binh cái thế, đừng nói là đạo thân mà đến cả bản thể như hắn thì cũng sẽ rất thảm hại khi đối đầu. 

 Thế nhưng Diệp Thành vẫn cảm thấy rất khó hiểu, đạo thân của hắn đen vậy sao? Đến cả thời gian liên hệ với bản thể mà không kịp, cứ thế bị tuyệt sát sao? 

 Hay là nữ tử mặc y phục trắng có thần kiếm bảy màu kia quá mạnh, thậm chí còn mạnh hơn cả liệt đại chư Vương, nhưng mặc dù như vậy thì cũng rất khó có thể giết được vài đạo thân của hắn trong giây lát. 

 Trong chốc lát, một loạt suy đoán cứ thế hiện lên trong đầu Diệp Thành: Nữ tử tóc bạc đó là người hắn quen. 

 Diệp Thành nheo mắt lại, suy đoán này không phải không có căn cứ, cũng chính vì quen nên ba đạo thân của hắn mới không hề có sự phòng bị, trong tình huống như vậy mới bị tuyệt sát. 

 Người quen! Người quen! 

 Diệp Thành cố gắng suy luận, nữ tử mà hắn quen lại có thực lực mạnh cũng chỉ có vài người: Đại Sở Hoàng Yên, Nam Minh Ngọc Thu, Thiên Thương Nguyệt, Sở Linh Ngọc, Hồng Trần Tuyết, Phục Linh, Cơ Tuyết Băng, Thượng Quan Hàn Nguyệt… 

 Hự…! 

 Nghĩ rồi, đầu óc Diệp Thành chợt cảm thấy hoang mang, từ khi bị nổ tới bây giờ, cảm giác kì lạ đó lại lần nữa xuất hiện, thần trí của hắn lúc này vô cùng hỗn loạn, ý thức trở nên không rõ ràng. 

 Hắn đang gằn giọng, đôi mắt đỏ ngầu, khuôn mặt đau đớn đến méo xệch. 

 Nếu như có ai đó ở đây thì nhất định sẽ rất kinh ngạc vì trạng thái của hắn hiện giờ quá dị thường, rõ ràng là người thật đang tồn tại nhưng lại trở nên vô cùng hư ảo, giống như một linh hồn, còn hắn thì đang biến hoá qua lại giữa hư ảo và hiện thực khiến người ta nhìn mà rợn người. 

 Phụt! 

 Không biết từ bao giờ, Diệp Thành mới phun ra cả miệng máu, hắn cúi đầu xuống. 

 Thiên địa lúc này chợt hoá yên tĩnh. 

 Vân Nhược Cốc vẫn hiện lên trong khung cảnh với những cánh hoa đào bay rợp trời, thi thoảng có một hai bông hoa bay lướt nhẹ trên khuôn mặt hắn. 

 “Thật không biết hắn tiếp xúc với lĩnh vực cấm kị kia thì là hoạ hay phúc”, nhìn Diệp Thành mơ màng, phía trước màn nước Hoan Thiên của Thiên Huyền Môn, Đông Hoàng Thái Tâm bất giác thở dài. 


 “Ta hiểu rồi”, Phục Nhai vuốt râu, “bốn đạo thân của Diệp Thành hiện giờ đã có ba phần đạo thân bị trảm, đạo tắc đã bị tổn hại, đến cả Tiên Luân Nhãn cũng bị khước bỏ, những gì có thể uy hiếp đến nó về cơ bản đều không thể sống sót trở lại, vậy ta có thể cho rằng không lâu nữa hắn và cô ta sẽ trùng phùng không?” 

 “Đúng như ngươi nghĩ”. 

 “Thần nữ, người có thể nói cho thuộc hạ biết Chu Tiên Kiếm kia rốt cục có lai lịch thế nào không?”, Phục Nhai nhìn Đông Hoàng Thái Tâm với vẻ mặt đầy hi vọng, hi vọng Đông Hoàng Thái Tâm có thể cho ông ta một câu trả lời. 

 “Ta không thể nói”.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.