Trong màn đêm yên tĩnh, bầu trời sao như những hạt cát bụi.
Ánh trăng chiếu rọi khắp Vân Nhược Cốc tạo nên khung cảnh tuyệt đẹp tô điểm cho bầu không khí yên bình nơi đây.
Phía trước bậc thềm đá của căn nhà trúc, Diệp Thành tĩnh lặng ngồi đó, hắn liên tục day trán, thần sắc có phần mơ hồ.
Mình bị sao thế nhỉ?
Hắn không ngừng lặp đi lặp lại câu nói này, cũng không ngừng lắc đầu để tỉnh táo hơn.
Cơn gió nhẹ thổi tới mang cái se lạnh khiến cơ thể hắn bất giác run lên.
Thế rồi Diệp Thành bất chợt phun ra cả miệng máu, khí tức toàn thân trong chốc lát trở nên hỗn loạn.
“Là ai đã trảm tiên hoả đạo thân?”, Diệp Thành đau đớn ôm ngực, sắc mặt tái nhợt, sức mạnh huyết mạch cuộn trào, không ngừng diệt trừ sức mạnh thần bí bên trong cơ thể hắn.
Cũng giống như lần đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh bị chém, lần này tiên hoả đạo thân bị chém cũng khiến bản thể của hắn chịu phản phệ nghiêm trọng, vả lại lần này còn đau đớn hơn lần trước.
Diệp Thành lập tức gọi đạo thân Tinh Thần.
Thế nhưng điều khiến hắn cảm thấy khó hiểu đó là đạo thân Tinh Thần lại không hồi đáp, nếu quan sát kĩ thì mới phát hiện đạo thân Tinh Thần lúc này đã chìm vào giấc ngủ say.
Tiên hoả đạo thân, quay về!
Trong lúc bất lực, Diệp Thành chỉ có thể gọi thiên lôi đạo thân.
Mặc dù hắn không biết ai đã chém tiên hoả đạo thân nhưng điều đó đủ chứng minh một vài vấn đề đó chính là có người đang nhằm vào đạo thân của hắn, một khi phát hiện ra đạo thân thì lập tức trảm diệt, tiên hoả đạo thân bị trảm thì đạo thân Tinh Thần và thiên lôi đạo thân cũng có khả năng bị trảm.
Rốt cục là thánh thần phương nào?
Đôi mắt Diệp Thành đỏ ngầu, hắn không nghĩ ra là kẻ nào trảm diệt đạo thân của hắn mà thần không biết quỷ không hay.
Nên biết rằng mặc dù tiên hoả đạo thân không mạnh bằng đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh nhưng những tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên bình thường cũng không thể làm gì được hắn.
Vả lại tiên hoả đạo thân là đạo thân tương liên với đạo tắc của hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể nhờ được vào sức mạnh của bản thể, ở hoàn cảnh thế này, cho dù là Bát Vương cũng chưa chắc có thể trảm diệt được đạo thân của hắn.
Rốt cục là ai?
Miệng Diệp Thành vẫn liên tục trào máu, căn nguyên thánh thể của hắn hợp sức với sức mạnh huyết mạch làm nhiễu loạn luồng sức mạnh thần bí bên trong cơ thể hắn.
Lão đại!
Không lâu sau đó, bên trong đầu Diệp Thành chợt vang lên tiếng gọi nhưng đó không phải là tiếng gọi của đạo thân Tinh Thần mà là của thiên lôi đạo thân, vả lại trong giọng nói còn rõ vẻ vui mừng: “Ta tìm thấy Hỗn Độn Thần Đỉnh rồi”.
“Về đây, ngay lập tức!”, Diệp Thành ra lệnh dứt khoát.
“Rõ”, tiên hoả đạo thân gãi đầu cảm thấy khó hiểu, hắn lại lần nữa chạy tốc lực, chốc chốc lại ngoái đầu về sau, vẻ mặt kì quái: “Sao mình lại cảm thấy như có người đang theo dõi mình thế nhỉ?”
Từng cơn gió thổi tới Vân Nhược Cốc bắt đầu lạnh thme.
Diệp Thành ngồi khoanh chân trên mặt đất, thánh huyết, căn nguyên, đạo tắc và sức mạnh huyết mạnh cùng trỗi dậy liên tục tiêu diệt sức mạnh thần bí bên trong cơ thể hắn.
Hắn cứ thế ngồi mất ba ngày.
Mãi tới tối ngày thứ tư, sau khi tiêu diệt hết sức mạnh thần bí kia, Diệp Thành mới thở phào sau đó lại phun ra máu.
Một đạo thân của hắn lại bị trảm!
Trong đầu Diệp Thành vang lên những tiếng vù vù, thần sắc của hắn rõ vẻ đau đớn, miệng hắn không ngừng rít lên.
Phản phệ lần này còn kinh khủng hơn khi đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh va tiên hoả đạo thân bị trảm, luồng sức mạnh thần bí kia làm nhiễu loạn bên trong cơ thể Diệp Thành đã đạt tới độ uy hiếp đến đạo tắc và căn cơ của hắn.
Trấn áp cho ta!
Diệp Thành hắng giọng, trong đôi mắt hắn hằn lên từng đường vân máu, thánh huyết đang thiêu đốt, sức mạnh huyết mạch sục sôi, căn nguyên và đạo tắc đan xen, sức mạnh kết hợp lại với nhau ngưng tụ thành một con rồng màu vàng kim không ngừng cuốn lấy luồng sức mạnh thần bí kia.
……….
Đây là một linh sơn, mây mù quẩn quanh giống như thiên đường chốn nhân gian.
Đây là đại bản doanh của Thiên Đình ở Nam Sở.
Lúc này, trong một toà phong sơn các, từng bóng người bao vây kín ba vòng trong và ngoài một chiếc giường băng ngọc, trên giường băng ngọc có một người đang nằm đó, nếu nhìn kĩ thì chẳng phải là đạo thân Tinh Thần của Diệp Thành sao?
Hắn ngủ lịm đi, mọi âm thanh huyên náo bên trong lầu các không thể khiến hắn có bất cứ phản ứng nào, hắn giống như một pho tượng bằng băng, đồng hoá với chiếc giường băng ngọc kia, có lúc trông hắn giống như một thi thể sớm đã rời xa trần thế.
“Ta chỉ nói vậy thôi mà, cô đừng kích động”, Tạ Vân lập tức chùn bước, nói rồi không quên xoa xoa khuôn mặt mình, có vẻ như mấy ngày nay hắn đã bị Thánh Nữ Tinh Nguyệt xử lý không chỉ một lần.
“Không phải chứ?”, ở bên, Gia Cát Vũ bắt đầu mở thiên nhãn, ông ta đảo mắt nhìn đi nhìn lại, “không bị thương, không bị bệnh mà lại có thể ngủ say tới mức này?”
“Không phải nguyên do từ hắn mà do bản thể Diệp Thành gặp vấn đề”, giọng nói lãnh đạm vang từ bên ngoài vào.
Lời vừa dứt, một nữ tử giả trang nam nhi bước vào, lớp áo màu đen tung bay theo làn gió còn phảng phất luồng khí lạnh băng khiến người ta ngỡ rằng cô là một sát thủ máu lạnh.