Đầm Vô Vọng tử tịch u ám vang lên từng tiếng động vang dội.
Diệp Thành và Diệp Thành giả vẫn đang huyết chiến từ nam sang bắc, từ bắc tới đông, từ đông sang tây.
Đầm Vô Vọng tử tịch kia không hề bình lặng, khắp nơi đều dậy lên từng cơn sóng cả, có khả năng thôn tính mọi thứ.
Không biết từ bao giờ thế giới này trở nên im ắng lạ thường.
Nhìn từ phía xa, Diệp Thành nhơ nhuốc máu, hắn đang lảo đảo bước đi, máu tươi màu vàng kim nhỏ vào Hải Vực màu đen sau đó lại bị nước biển màu đen ngòm kia nuốt trọn.
Hắn bại rồi, bị bản thân mình đánh bại.
Nói chính xác hơn thì hắn bị bản thân và đầm Vô Vọng này liên kết đánh bại.
Nếu như ở bên ngoài và phải đối đầu với một phiên bản khác của mình thì hắn tuyệt đối sẽ không thua thảm hại như vậy nhưng nơi này là đầm Vô Vọng, hắn bị đầm Vô Vọng này hút cạn tinh khí còn tên Diệp Thành kia lại không.
Đúng như Diệp Thành nói, trận chiến này mà chiến lâu thì ắt sẽ bại vì hắn không đủ tự tin đánh với tên Diệp Thành không hề bị hao tổn sức chiến đấu kia.
“Đầm Vô Vọng với khả năng phục chế kinh người”, Diệp Thành nắm tay thật chặt, hắn chưa bao giờ thấy bất lực như bây giờ, đừng nói là sức hút khủng khiếp của khu đầm này mà đến cả tên Diệp Thành giả màu đen kia cũng làm hắn phải bất lực, không có cách nào giải quyết.
Hắn bắt đầu hiểu ra ở nơi này cái chết đối với hắn cũng chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi.
Vút! Vút!
Phía sau, tiếng kiếm vang lên sắc lạnh, tên Diệp Thành với cơ thể màu đen truy sát tới, cả chặng đường hắn điên cuồng tung ra thần thông tuyệt sát không hề biết mệt mỏi.
Diệp Thành vừa chiến vừa lui, không biết chạy về hướng nào, cũng không biết đường ra ở đâu, hắn hi vọng có người có thể chỉ đường cho hắn.
Thế nhưng nơi này ngoài hắn ra thì cũng chỉ còn cái đầm Vô Vọng u ám tử tịch cùng tên Diệp Thành giả màu đen vô tình kia, không có thêm bất kỳ ai khác, cái gọi là phương hướng chính là hải vực màu đen không thấy bờ bến.
Phá thế nào! Phá thế nào!
Trong lòng Diệp Thành đang thầm gào thét, đôi mắt hắn đỏ ngầu.
Hắn chưa từng từ bỏ hi vọng nhưng từ vùng đất chết Bàn Long Hải Vực tới đầm Vô Vọng này hắn phải đối diện với những người khác nhau còn kết cục thì chẳng khác nhau là mấy.
……..
Trên đại địa rộng lớn, đại quân của Thiên Đình đứng dày đặc choán lấp cả đất trời.
Lúc này, người nào người nấy khí huyết trầm lắng, vẻ mặt mỏi mệt.
Từ khi nhận được thông tin, đại quân Thiên Đình đã nhanh chóng sát phạt ra khỏi Nam Sở, không hề do dự mà đi một ngày một đêm không nghỉ.
Bọn họ không có Truyền Tống Trận, muốn sát phạt tới Bàn Long Hải Vực cứu Diệp Thành thì chỉ có thể dựa vào phi hành, mọi thứ đến quá đột ngột, cho dù trận dung ngút trời nhưng vẫn bị Truyền Tống Trận làm khó.
Dừng!
Cuối cùng, Đao Hoàng ở phía trước dừng chân.
Phía sau, đại quân Thiên Đình cũng dừng chân, những tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên còn đỡ, những người ở dưới cảnh giới Chuẩn Thiên bắt đầu thở dốc ngay giây phút dừng chân, mặt mày ai nấy đều tái nhợt mỏi mệt.
“Tiền bối, thời gian gấp gáp không thể chậm trễ”, Hạo Thiên Huyền Chấn nói rồi lại lần nữa lên đường.
“Chỉ dựa vào phi hành thì bao giờ mới có thể tới Bàn Long Hải Vực?”, Đao Hoàng lên tiếng giơ tay chặn đường phía Hạo Thiên Huyền Chấn.
“Đó là con của ta”, Hạo Thiên Huyền Chấn trầm giọng, hai mắt hằn lên tia máu, ông ta nắm chặt tay đến mức bật cả máu.
“Ngươi cũng chinh chiến trên chiến trường nhiều năm nên biết đây là cục diện gì”, có người nạt lên, nếu nhìn kĩ thì chính là Hoàng Đạo Công, ngày thường ông ta trông có vẻ giảo hoạt không nghiêm túc nhưng hiện giờ lại rất có phong thái của một bậc tiền bối.
“Ta không có thời gian mà quan tâm tới những điều này”, Hạo Thiên Huyền Chấn nói dứt khoát sau đó gạt tay Đao Hoàng ra, “ta chỉ biết con của ta cần ta”.
“Hồ đồ”, Thiên Tông Lão Tổ hắng giọng, ông ta lại ngăn Hạo Thiên Huyền Chấn lại, “chúng ta là người của Thiên Đình sao có thể thấy chết không cứu, nhưng cục diện hiện giờ thì không phải là làm thế nào để cứu Diệp Thành mà là làm thế nào đến được Bàn Long Hải Vực nhanh nhất”.
“Ta…”
“Đạo hữu, đừng để tình cảm lấn át lý trí”, có người ngắt lời Hạo Thiên Huyền Chấn, người này không phải ai khác mà chính là Sở Linh với vẻ mặt lãnh đạm, “vài triệu tu sĩ ở Bắc Sở là trận dung thế nào, đủ để huỷ diệt một vị Hoàng, từ khi chúng ta nhận được tin đến giờ cũng chỉ trong vòng một ngày một đêm nhưng ngọc bài linh hồn của Diệp Thành chưa hề bị vỡ, điều này chứng tỏ một vài vấn đề”.
Nghe vậy, mọi người đều nhìn sang một hướng, ánh mắt đổ dồn sang Sở Linh.
“Hắn…hắn vẫn còn sống”, Sở Linh nắm chặt ngọc bài linh hồn của Diệp Thành, dung nhan tuyệt thế của cô có phần nhợt nhạt, trong đôi mắt còn ngấn lệ.
“Trận dung lớn như vậy, Thánh Chủ còn có thể chạy được sao?”, nhiều người lên tiếng hỏi dò, không biết nên lấy đáp án từ ai.
“Ta nghĩ có lẽ ta biết hắn ở đâu”, trong biển người, Ngưu Thập Tam hít vào một hơi thật sâu.
“Ngươi biết?”, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn sang Ngưu Thập Tam.
“Chỉ cần nhìn là biết”, Ngưu Thập Tam phất tay mở ra tấm bản đồ khổng lồ, đó chính là địa đồ của Bàn Long Hải Vực, nó vô cùng rộng lớn, xem ra năm xưa gia tộc họ Ngưu độc bá Bàn Long Hải Vực không phải không có lý do.
“Mặc dù Bàn Long Hải Vực rộng lớn, một khi bị vài triệu tu sĩ chặn ở đó thì không có khả năng thoát thân”, Ngưu Thập Tam nói rồi chỉ vào một nơi, “hắn vẫn còn sống thì có lẽ đã vào đây rồi”.
“Đầm Vô Vọng?”, ánh mắt ai nấy đều nheo lại.
“Đây không phải là khả năng mà là chắc chắn”, Ngưu Thập Tam gật đầu, “ngoài nơi này ra thì những nơi khác không có đường sống”.
“Đầm Vô Vọng, nơi đại hung, cũng là nơi thập tử nhất sinh”, sắc mặt của Vô Nhai Đạo Nhân vô cùng khó coi.
“Cấm địa không phải là thập tử nhất sinh”, Đao Hoàng lập tức xua tay, “ta từng vào trong cốc U Minh mà vẫn có thể sống sót ra ngoài”.
“Về điểm này thì ta tin”, Chung Giang nhẹ nhàng vuốt râu, “Diệp Thành từng vào trong cấm địa Hoang Mạc, hắn có thể sống sót ra khỏi đó đủ chứng minh thực lực và vận may của hắn. Ai có thể dám chắc được lần này hắn không thể ra khỏi vùng đất cấm?”
……
Phụt!
Huyết quang xuất hiện, một cánh tay của Diệp Thành bị trảm xuống, máu tươi màu vàng kim bắn vọt, trông vô cùng choán mắt.
Hắn lại lần nữa thất bại, lảo đảo lùi về sau ba tới năm trượng, đợi tới khi dừng lại thì hắn liền khuỵu xuống đất, máu tươi phun ra, khí huyết màu vàng kim sục sôi cũng vì vậy mà bị nhấn chìm một phần.
Từ khi tên Diệp Thành giả kia xuất hiện, hắn không biết đã chiến mất bao lâu.
Ở nơi tối tăm này như không phân biệt thời gian, có lẽ đã ba hay năm ngày trôi qua, cũng có thể là ba hay năm năm, nhưng điều duy nhất hắn có thể biết đó là hắn đã chiến vài trăm hiệp và kết quả vẫn là hắn thất bại.
Diệp Thành không phải bại vì tên Diệp Thành giả kia mà bại vì đầm Vô Vọng này, hắn không có thực lực mạnh đến mức có thể đánh bại chính bản thân mình trong khi bị hút cạn chân nguyên. Thiên thời địa lợi nhân hoà, hắn không hề có được gì cả, hắn có thể trụ được đến bây giờ mà không bị giết chết đã là một kì tích rồi.
Sự hao kiệt do trận đại chiến mang lại và đầm Vô Vọng chốc chốc lại hút kiệt tinh nguyên khiến Diệp Thành phải dùng tới chai linh dịch cuối cùng.
Cho nên từ bây giờ trở đi hắn không còn gì có thể bù đắp. Cho dù hắn không bị tên Diệp Thành giả kia giết chết thì cũng bị đầm Vô Vọng này làm hao kiệt đến chết.
Bịch! Bịch!
Phía đối diện, Diệp Thành giả từ từ đi tới, hắn cầm sát kiếm đẫm máu, có lẽ vì cơ thể quá nặng nên khiến cả đầm Vô Vọng chấn động phát ra từng âm thanh bịch bịch.
Diệp Thành lảo đảo đứng dậy, hắn nhìn chằm chằm tên Diệp Thành giả màu đen ở phía đối diện.
Tên Diệp Thành kia vẫn giống như một hình nộm, đôi mắt vô hồn, thần thái đờ đẫn, khuôn mặt không hề mang theo bất cứ tình cảm nào, nhưng cho tới bây giờ hắn vẫn rất mạnh, giống như sát thần bước ra từ địa ngục, lạnh lùng khôn tả, chỉ muốn giết chết Diệp Thành ngay tức khắc.
Cho tới bây giờ thì Diệp Thành vẫn không hề từ bỏ hi vọng, hắn có ý chí vô địch, có sức chiến đấu ngoan cường, càng vào thời khắc nguy hiểm hắn càng lạnh lùng không từ bỏ bất cứ hi vọng nào để có thể được sống.
“Muốn sống sót ra ngoài thì phải trảm được hắn”, nhìn tên Diệp Thành giả kia, Diệp Thành thầm nhủ, câu này hắn đã nói vô số lần nhưng vẫn chỉ là lời nói, hắn đã thử rất nhiều đao trảm vào tên Diệp Thành giả kia nhưng đều thất bại.
“Hắn chính là mình bước ra từ đầm Vô Vọng”, Diệp Thành vẫn đang thầm nhủ.
“Cùng cấp với mình, lại không bị kiểm soát bởi sức mạnh của đầm Vô Vọng, muốn giết hắn thì phải mạnh hơn hắn”.
Nghĩ vậy, thần hải của Diệp Thành có linh quang hiển hiện.
Chiến lâu như vậy rồi hắn đã tìm được căn nguyên của vấn đề vào giây phút này.
Phải mạnh hơn hắn, phải mạnh hơn hắn!
Diệp Thành nhắc đi nhắc lại câu này, ánh mắt hắn bị từng đường máu choán lấp.
Làm thế nào mới có thể mạnh hơn hắn?
Diệp Thành căng não suy nghĩ, hắn hi vọng có thể tìm ra được manh mối để thoát biến niết bàn ở nơi này.
Rõ ràng, con đường này rất trắc trở.
Mặc dù hắn đã là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, chỉ còn cách một bước nữa là lên tới cảnh giới Thiên nhưng từ đầu tới cuối hắn không thể chạm được tới bước màn chắn đó chứ đừng nói là phá được lớp màn chắn đó mà tiến tới cảnh giới Thiên, trạng thái này của hắn không thể nào thoát biến được.
Lần này thượng đế gần như không đứng về phía hắn, mặc dù đã tu cả một năm nhưng hắn vẫn mắc kẹt ở cảnh giới Chuẩn Thiên, muốn đột phá cần cơ duyên.
Còn cơ duyên kia thì quá mong manh, mạnh như Thần Huyền Phong, mạnh như Quỳ Vũ Cương mà trải qua cả vài chục nghìn năm cũng chỉ có thể tìm được cơ duyên khi độ thiên kiếp.
Diệp Thành nghĩ rồi từ từ ngẩng đầu, hắn tĩnh lặng quan sát Diệp Thành giả đang từ từ sải bước tới.
Không biết vì sao cảnh tượng này khiến hắn cảm thấy thiếu đi gì đó.
Thiếu gì nhỉ?
Vì sao không có?
Vì sao không có?
Vì đối diện với hắn chính là một hình nộm vô tình.
Lúc này Diệp Thành giống như tỉnh ngộ ra, hắn tĩnh lặng quan sát tên Diệp Thành giả kia, trong ánh mắt hiện lên một đạo kinh mang sắc lạnh, “những gì ta có ngươi cũng có, dung mạo, thần thông, bí thuật, linh khí, huyết mạch, đạo thân, căn nguyên, dị tượng, đạo tắc nhưng có một thứ ta có mà ngươi không có”.