Diệp Thành lên tiếng mắng chửi, suýt chút nữa hắn đã có thể trảm Hoắc Tôn rồi.
Hiện giờ Huyết Chiến sát phạt tới, từ tứ phương còn có đại quân của Thị Huyết Điện hùng hổ, có muốn giết Hoắc Tôn cũng không thể thuận lợi.
“Ta nhớ khí tức của ngươi, là ngươi đã huỷ Diêm La Sơn”, Huyết Tôn vừa bước tới đây, thân hình vững chãi như núi, bầu hư không còn không chống đỡ nổi và cứ thế vỡ tan đi một nửa, thiên địa biến sắc.
Diệp Thành không nói lời nào, hắn cũng không rảnh mà đi quan tâm Huyết tôn, hắn quay người toan bỏ chạy.
Đứng lại!
Huyết Tôn lạnh giọng vươn tay ra dẹp bằng mọi thứ.
Cơ thể Diệp Thành lảo đảo, hắn mở ra ngoại đạo pháp tướng, cứ thế chặn lại bàn tay che trời kia của Huyết Tôn sau đó dịch chuyển thoát ra khỏi phạm vi của bàn tay ấy.
Không phải Diệp Thành không thể chiến lại được Hoắc Tôn nhưng cục diện hiện giờ lại khác, hắn không chỉ đối mặt với Huyết Tôn mà còn đối mặt với đại quân của Thị Huyết Điện đang sát phạt tới từ tứ phía.
Ngươi có trốn được không?
Trong đôi mắt Huyết Tôn hiện lên cái nhìn lạnh lùng, một tay ông ta kết ấn, giọng nói vô cùng uy nghiêm.
Vù!
Bầu hư không rung chuyển,một cánh cửa đá khổng lồ hiển hiện chặn đường Diệp Thành, cánh cửa đá kia vừa dày vừa nặng, khắc hoạ chi chít phù văn, bên trên còn có khí huyết bao trùm, mỗi một luồng khí huyết đều mang theo khí tịch diệt.
Cánh cửa vừa mở ra, bên trong u tối, đưa mắt ra nhìn không thấy điểm cuối, chỉ có thể nghe thấy tiếng lệ quỷ thét gào, nó giống như cái miệng há to muốn nuốt chửng mọi sinh linh trên thế gian.
Thái Hư Long Cấm!
Diệp Thành sử dụng cấm pháp Thái Hư bao quanh cửa đá phong ấn lại sức mạnh thôn tính khủng khiếp kia.
Chu diệt!
Từ sau khi Huyết Tôn sát phạt tới đây vẫn luôn há miệng phun ra huyết khí, hoá thành biển huyết hải, bên trong đó có thần đăng huyết sắc chặn lại chư thiên từ tám phương, đó chính là đại trận muốn giam chết Diệp Thành.
Ánh mắt Diệp Thành như thiêu như đốt, hắn lật tay láy ra Vu Hoàng Chiến Mâu, chiến mâu rất nặng, mang theo thần uy đâm xuyên Thập Vạn Giang Sơn.
Phá!
Diệp Thành hô lên, trận pháp do tám ngọn thần đăng hợp thành bị một chiến mâu của hắn đâm xuyên tạo ra lỗ hổng lớn, hắn giống như con giao long cứ thế vươn mình ra ngoài.
Diệp Thành giơ mâu che chắn, hắn lập tức bị trảm tới mức nửa quỳ giữa hư không, xương vai gãy lìa.
Mở cho ta!
Diệp Thành rít lên, thánh huyết sục sôi, hắn thiêu đốt tinh nguyên, cơ thể màu vàng kim cứ thế đứng dậy địch lại với Huyết Tôn.
Vạn Kiếm Quy Nhất!
Diệp Thành vung kiếm chỉ về phía Huyết Tôn, hắn đánh ra vạn đạo thần kiếm, hợp thành một đạo đâm xuyên hư không.
Huyết Tôn lập tức vung tay đánh tan kiếm mang sau đó lập tức truy sát theo chỉ ra thần mang chĩa về phía sau gáy Diệp Thành.
Thế nhưng đúng lúc này, Diệp Thành đang bỏ chạy thì đột nhiên quay phắt người, giữa trán có kim huy bắn ra, một đạo thần mang màu vàng kim cứ thế bay ra ngoài, đó chính là bí thuật thần thương.
Cơ thể Huyết Tôn run lên, vẻ mặt biến sắc, ông ta không ngờ rằng Diệp Thành lại sát phạt quay lại một cách bất ngờ như vậy.
Trong chớp mắt, ông ta thu tay về, nhanh chóng lùi về sau, phần trán có thần kiếm linh hồn bay ra.
Ta không rảnh mà điên cùng với ngươi!
Lúc này, Diệp Thành đã dịch chân bước đi cả vài trăm trượng.
Đi đâu!
Huyết Tôn mặt mày hung tợn, ông ta chính là Thiên Tông Lão Tổ của Thị Huyết Điện, liên tiếp thi triển thần thông nhưng vẫn chưa thể hạ được một hậu bối, việc này mà đồn ra ngoài thì ông ta nhất định sẽ trở thành trò cười của Đại Sở.
Phía trước, Diệp Thành khí huyết sục sôi, Tiên Luân Thiên Sinh vận chuyển khôi phục thương thế.
Rầm! Đoàng!
Đại quân của Thị Huyết Điện sát phạt tới, đòn đánh rợp trời, sát khí ngút trời.
Cảnh tượng này khiến những kẻ tới xem trận chiến đầu đang rụt lại như con rùa chợt tái mặt, bọn họ nhìn mà run rẩy, đó là một loạt những đòn công kích từ đại quân tu sĩ, nếu là bọn họ thì chắc chắn chỉ còn nước bỏ mạng từ lâu rồi.
Diệp Thành chắc chắn sẽ chết.
Có người lên tiếng nói bằng giọng gượng gạo.
Lúc này, những đòn công kích rợp trời ở phía trước cũng chỉ cách Diệp Thành chừng ba tới năm trượng, đòn công kích của Huyết Tôn ở phía sau cũng chỉ cách hắn ba tới năm trượng, Diệp Thành bị mắc kẹt ở giữa, mặc dù hắn không bị đánh trúng nhưng luồng khí sát phạt khủng khiếp lại khiến thánh thể của hắn run lên.