Trận chiến đến giờ phút này đã phân định thắng thua.
Nhưng thắng thua và sống chết là hai khái niệm khác nhau, hắn có thể thắng Hoắc Tôn nhưng chưa chắc đã giết được hắn ta, muốn giết kẻ địch vô song này, hắn không chỉ cần trả cái giá rất đắt mà còn cần thời gian.
Mà rõ ràng Thị Huyết Điện không cho hắn nhiều thời gian.
Giết! Giết! Giết!
Tiếng hét của Hoắc Tôn chấn động bầu trời, trong mắt hiện lên vẻ cuồng bạo, hắn ta đã rơi vào trạng thái điên cuồng, thề phải niết bàn lần nữa, giết chết Diệp Thành.
Mà như vậy lại đúng ý Diệp Thành, nếu Hoắc Tôn nhất định muốn chạy trốn thì hắn không ngăn được, nhưng nếu Hoắc Tôn muốn chiến đấu thì hắn nhất định sẽ theo đến cùng.
Ù!
Hắn trở tay lấy Bá Long Đao, một tay cầm đao, một tay nắm quyền, một đòn vô địch, bá đạo được tung ra.
Giết!
Hoắc Tôn đầu tóc rối bù, trong tay cầm thần binh, hắn ta lao tới như ác quỷ, một kiếm chém xuống, mặt đất nứt lìa.
Diệp Thành không tăng thêm phòng ngự, mặc cho Hoắc Tôn chém một kiếm lên vai mình, còn hắn tấn công mạnh mẽ, một chưởng đánh cho Hoắc Tôn suýt nữa quỳ trên mặt đất, xương vai của Thái Âm Chân Thể nứt gãy từng tấc.
Hoắc Tôn gầm thét, lại vung kiếm lên.
Nhưng Diệp Thành còn nhanh hơn, một chưởng đánh bay Hoắc Tôn, sau đó nhích lên một bước, vào lúc Hoắc Tôn còn đang lảo đảo lùi lại, kim quyền hung hãn đã tung ra, thấy quyền là thấy máu, Hoắc Tôn bị đánh máu bay tứ tung.
Hoắc Tôn thét gào, sức mạnh Thái Âm bùng cháy, cơ thể nứt vỡ sáng lên ánh sáng lấp lánh, máu tươi tuôn ra ào ào, tốc độ hồi phục của vết thương khiến người xem phải thót tim.
Khí huyết của Diệp Thành dâng lên, hắn lại lao tới như man hoang tổ long.
Hoắc Tôn lại chiến đấu, một kiếm vung ra, chém thật sâu trên người Diệp Thành.
Cho ngươi nổ tung!
Kim quyền của Diệp Thành nặng nề, dũng mãnh bất khả chiến bại, một quyền đâm xuyên cơ thể Hoắc Tôn khiến hắn ta phải lùi lại, nhưng tốc độ của hắn còn nhanh hơn, tiến lên một bước, một chưởng như dao, đánh rụng một bên cánh tay của Hoắc Tôn.
Giết!
Đầu mày Hoắc Tôn bắn ra một thanh sát kiếm, bay thẳng tới thần hải của Diệp Thành nhưng bị Đan Tổ Long Hồn há miệng nuốt chửng.
Lúc này, Diệp Thành trở tay tung một chưởng che trời, đánh Hoắc Tôn rơi khỏi hư thiên.
Bùm!
Mặt đất rung lên, bị Hoắc Tôn tạo thành một cái hố hình người thật sâu.
Dưới sự chú ý của mọi người, Diệp Thành như một đạo thần mang màu vàng bay từ trên trời xuống, Hoắc Tôn vừa đứng dậy đã nhận ngay một quyền của hắn.
Cảnh tượng tiếp theo vô cùng đẫm máu.
Sau khi Hoắc Tôn bị đánh ngã không còn đứng dậy được nữa, bị từng quyền từng quyền của Diệp Thành đánh đến mức lún sâu xuống tận lòng đất.
Ầm! Ầm! Ầm!
Trong thiên địa chỉ vang lên tiếng nổ chấn động đáng sợ truyền tới từ dưới lòng đất, mặt đất rung chuyển, liên tục nứt ra.
Ừng ực!
Khán giả tứ phía không khỏi nuốt nước bọt, Diệp Thành thật sự quá ác liệt.
Hửm?
Có người cau mày, đột nhiên nhìn lên hư thiên tứ phía, sắc mặt lập tức thay đổi.
Bùm!
Trên hư thiên, bốn phương tám hướng đều đang nổ, như thể có thiên quân vạn mã đang lao tới.
Phía chân trời xa, đại dương đen kịt che kín bầu trời, khí thế nuốt chửng bầu trời kéo đến, nhìn kỹ thì thấy đó là đại dương do con người tạo thành.
Thế này là…!
Sắc mặt mọi người tái nhợt, lúc trước xem quá chú tâm nên quên mất đây là đâu. Đây là Trung Thông Đại Địa, là địa bàn của Thị Huyết Điện, bây giờ Diệp Thành vẫn còn sống, sao chúng có thể buông tha, lập tức điều động đại quân tu sĩ.
Nhưng lúc này một đạo thần mang màu máu bay vụt qua bầu trời, chuẩn xác hất văng chiến mâu màu đen.
Thấy vậy, Diệp Thành chợt quay đầu lại.
Đập vào mắt hắn là một biển máu, người mặc áo đen đang đứng trên đó chậm rãi đi tới như một vị vua, phía sau còn có dị tượng khổng lồ, đó là địa ngục huyết sắc, xương khô chất thành đống, máu chảy thành sông.