Bên tai Diệp Thành vang lên tiếng ầm ầm kéo dài, trận chiến vô cùng khốc liệt.
Hắn liên tục quan sát, ánh mắt nhìn vào đạo thân Tinh Thần và Hoắc Tôn.
Có được chín phần sức chiến đấu của hắn, sức chiến đấu của đạo thân tăng vọt, huyết chiến trên hư thiên với Hoắc Tôn, khung cảnh hùng tráng, dù là Tinh Nguyệt Cung hay Thị Huyết Điện đều bị ảnh hưởng.
Huyết mạch Thánh thể!
Hai mắt Hoắc Tôn nóng rực giống như hai ngọn đèn thần, nhìn chằm chằm đạo thân Tinh Thần ở đối diện: “Sao có thể như thế! Diệp Thành đã chết, sao vẫn còn huyết mạch Thánh thể, lẽ nào Đại Sở có hai Thánh thể?”
“Vẫn sao nhãng được! Nhận một quyền tuyệt sát của ta đi”, đạo thân Tinh Thần lao tới, chín đạo Bát Hoang Quyền hợp thành một, một quyền đấm xuyên bầu trời, ý chí chiến đấu của hắn vô song, dường như có thể nổ tung mọi thứ trên đời.
“Chỉ dựa vào ngươi?”, Hoắc Tôn hừ lạnh, một tay tạo ấn quyết, Thái Âm Thần Hải cuộn trào, nếu một quyền của đạo thân đấm vào bùn trạch thì sức mạnh sẽ bị hoá giải hết ngay.
“Mở cho ta”, đạo thân rất mạnh, một đao chém qua Thái Âm Thần Hải, một đạo đại ấn bao phủ bầu trời giáng về phía Hoắc Tôn, đại ấn ấy nặng như núi, hư thiên không chịu được áp lực tức khắc sụp đổ.
Hai mắt Hoắc Tôn bùng cháy, một chưởng phá vỡ Bát Hoang Trảm, một quyền đấm xuyên đại ấn bao phủ bầu trời đang giáng xuống.
“Ngươi và Diệp Thành có quan hệ gì?”, Hoắc Tôn như nhìn thấu được các chiêu của đạo thân, hắn ta hét lên như sấm.
“Ngươi đoán xem?”, đạo thân Tinh Thần cười khẩy.
“Vậy ta sẽ đánh đến khi ngươi chịu nói”, Hoắc Tôn giẫm nát hư thiên, trong Thái Âm Thần Hải dưới chân lại có vầng trăng tròn hiện lên, vầng trăng ấy có màu máu, to khổng lồ tản ra từng làn khí tức nặng như núi.
Hư thiên rung lên kịch liệt, vầng trăng tròn nhô lên trên Thái Âm Thần Hải, tuy cả hai tách nhau nhưng lại như hoà làm một, đạo tắc dung hoà, uy áp xuyên qua thiên địa.
Bên này, đạo thân Tinh Thần bị chèn ép lảo đảo một hồi, suýt nữa rơi khỏi hư không.
Lần này, không chỉ cao thủ của Tinh Nguyệt Cung mà cả cao thủ của Thị Huyết Điện cũng ngã xuống từng nhóm, rất nhiều người tu vi yếu lập tức bị nghiền nát thành tro bụi, hư thiên bao la bỗng chốc trở nên trống trải.
“Thái Nguyệt Thần Hải”, Diệp Thành ở bên này khẽ cau mày, hắn nhận ra đó là ngoại đạo pháp tướng của Thái Âm Chân Thể, trong đó dung hợp đạo tắc Thái Âm của Hoắc Tôn, khí thế vầng trăng mượn sức trời, uy lực thần hải hút từ đất, đây là ngoại đạo pháp tướng dung hợp với đất trời, uy lực có thể gọi là tuyệt thế vô song.
“Sức chiến đấu có thể truyền nhưng đạo tắc thì không thể truyền”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn muốn truyền ngoại đạo pháp tướng của mình cho đạo thân Tinh Thần nhưng không được, đó là đạo chỉ thuộc về hắn, dù là đạo thân cũng không thể truyền thừa.
“Khó khăn rồi đây”, Diệp Thành lại cau mày, ngoại đạo pháp tướng của Hoắc Tôn quá mạnh, nếu đạo thân Tinh Thần không có đạo tắc cùng cấp bậc chống lại thì nhất định sẽ chịu thiệt thòi lớn.
“Ngươi tưởng ta không có sao?”, khi Diệp Thành đang lo lắng thì đạo thân Tinh Thần đã cố gắng mang áp lực lớn.
Sau đó, một đạo thần quang khổng lồ thô to phóng ra từ thiên linh cái, hoá thành bầu trời sao rộng lớn, những vì sao như những hạt cát vụn, mỗi vì sao mỗi hạt bụi đều toả ra thần huy rực rỡ, chiếu sáng thiên địa tối tăm.
Nhìn bầu trời sao rộng lớn đó, Diệp Thành sững sờ, vẻ mặt khó hiểu, hắn là bản thể mà không biết đạo thân của mình cũng đã khai mở ngoại đạo pháp tướng.
Bùm!
Khi Diệp Thành đang ngỡ ngàng thì ngoại đạo pháp tướng của hai người đã va chạm, phát ra tiếng nổ đáng sợ.
Mặc dù Thái Nguyệt Thần Hải bá đạo nhưng bầu trời sao của đạo thân cũng vẫn chặn lại được.
Mau đi đi!
Đạo thân Tinh Thần cắn chặt răng, vừa ngăn Hoắc Tôn vừa truyền âm cho các cao thủ của Tinh Nguyệt Cung.
Giờ phút này, không ai hiểu rõ sự kinh khủng của Hoắc Tôn hơn hắn, tuy bầu trời sao của hắn cũng là đạo tắc thông thiên nhưng vẫn khó địch lại được Thái Nguyệt Thần Hải của Hoắc Tôn, huống hồ hắn chỉ đang mượn sức chiến đấu của bản thể, hắn không thể điều khiển sức mạnh cường đại như thế, cũng không thể phát huy được uy lực thực sự của nó.
Vì vậy, dù nhìn thì tưởng hắn có sức chiến đấu sánh ngang với Hoắc Tôn nhưng thất bại chỉ là vấn đề thời gian.
Đi!
Đạo thân Tinh Thần hét lên rung chuyển đất trời, sau đó cùng bầu trời sao lơ lửng trên đầu sát phạt về phía Hoắc Tôn.
Rút!
Thánh chủ và các trưởng lão của Tinh Nguyệt Cung hợp lực thi triển đại thần thông, đưa người của Tinh Nguyệt Cung rời khỏi vùng đất này.
“Tinh Thần!”
Thánh nữ Tinh Nguyệt muốn tiến lên nhưng bị Thánh chủ Tinh Nguyệt cưỡng ép đưa đi: “Chúng ta ở đây chỉ thêm gánh nặng cho hắn thôi”.
“Đứng lại”, Hoắc Tôn bước ra một bước, Thái Nguyệt Thần Hải trấn áp về phía hướng đó.
“Đối thủ của ngươi là ta”, đạo thân Tinh Thần tiến lên một bước, bầu trời sao chặn Hoắc Tôn lại, ngăn hắn ta trong hư không.
Tuy nhiên hắn chỉ có thể ngăn được Hoắc Tôn, chứ không ngăn được các cao thủ khác của Thị Huyết Điện.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Trận chiến giữa đạo thân Tinh Thần và Hoắc Tôn vẫn tiếp tục diễn ra, hai người đánh với nhau long trời lở đất.
Lông mày Diệp Thành vẫn cau chặt, hắn nhìn ra được đạo thân Tinh Thần không phải đối thủ của Hoắc Tôn, cũng đã nghĩ tới việc truyền toàn bộ sức chiến đấu cho đạo thân.
Nhưng hắn là bản thể, hắn hiểu rõ tu vi của đạo thân Tinh Thần hơn ai hết, nhận chín phần sức chiến đấu của hắn đã là cực hạn của đạo thân, chuyển hết toàn bộ sức chiến đấu ngược lại còn khiến đạo thân có thể rơi vào trạng thái nổ tung bất cứ lúc nào.