“Tiền bối biết ạ?”, Diệp Thành vội quay lại, vẻ mặt tràn đầy hy vọng.
“Cô ấy rất mạnh”, giọng Đế Phạn khàn khàn, vẻ mặt khá mệt mỏi.
“Tiền bối có biết lai lịch của cô ấy không?”, Diệp Thành lại hỏi.
“Ta chưa gặp trước đấy bao giờ”, Đế Phạn nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta không nhìn rõ mặt, chỉ biết cô ấy cầm một thanh thần kiếm bảy màu”.
“Thần kiếm bảy màu?”, Diệp Thành cau mày, dường như đã đoán được là ai, Hồng Trần Tuyết và Lưu Năng từng nói đã thấy một nữ tử bí ẩn mà mạnh mẽ, trong tay cầm thần kiếm bảy màu ở Bắc Sở, nữ tử Đế Phạn nhắc đến khả năng chính là cô.
“Đa tạ tiền bối đã nói cho con”, Diệp Thành chắp tay cúi chào rồi xoay người rời đi.
Nhưng đi được năm bước, hắn lại quay về, lấy một bức tranh từ trong ngực ra, trải trước mặt Đế Phạn: “Tiền bối đã từng thấy cô ấy chưa?”
Trong tranh là một nữ tử mặc tiên y bảy màu, yểu điệu thướt tha, làn da trắng nõn như ngọc, đôi mắt trong veo như nước, cô như tiên nữ hạ phàm, thánh khiết hoàn mỹ.
Người ấy không cần nói cũng biết chính là Sở Huyên.
Đế Phạn ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh, đôi mắt già nua vẫn đục mờ.
Diệp Thành tràn đầy hy vọng, hy vọng vị con trai của hoàng đế thâm sâu khó lường trước mặt có thể cho mình một chút bất ngờ.
Nhưng Đế Phạn nhìn chừng ba giây, cuối cùng vẫn lắc đầu.
Thấy vậy, Diệp Thành rất thất vọng, hắn cuộn bức tranh lại rồi lẳng lặng quay người, bóng lưng trông hơi cô đơn dưới màn đêm.
“Đến cổ trấn Thanh Tiên đi! Có lẽ ở đó có đáp án ngươi cần”, giọng Đế Phạn vang lên từ phía sau.
“Cổ trấn Thanh Tiên?”, Diệp Thành vô thức quay người, nhưng lại thấy một tấm ngọc bài bay về phía mình rồi nằm gọn trong tay hắn.
Nhưng đến khi hắn nhìn Đế Phạn lần nữa thì phát hiện lúc này ông ta đã cầm cây chổi lên, run run quét từng chiếc lá úa vàng.
Cổ trấn Thanh Tiên!
Diệp Thành bất giác nắm chặt ngọc bài, xoay người biến mất vào trong đêm đen.
Sau khi hắn đi, Đế Phạn dừng lại một lát, lặng lẽ nhìn về hướng Diệp Thành rời đi, trong đôi mắt già nua đục ngầu còn hiện lên cái nhìn xa xăm.
“Vì sao ngươi không nói cho hắn?”, trong màn đêm đen tĩnh lặng, một giọng nói vang lên, tìm nguồn gốc phát ra âm thanh thì thấy nó vọng ra từ trong bức tượng đá.
“Thực lực hiện tại của hắn còn kém cô ấy quá xa”, Đế Phạn lại bắt đầu quét lá, tấm lưng già lọm khọm dưới bầu trời sao trông rất cô đơn.
“Cổ trấn Thanh Tiên”, Diệp Thành bay ra khỏi cổ thành Thiên Táng rồi bay về hướng theo lời Đế Phạn nói.
Hắn không biết cổ trấn Thanh Tiên ở đâu nhưng trong ký ức của Diêm Tôn lại có ký ức về nơi đó.
Đó là một cổ trấn bình thường nhưng lại mang đầy màu sắc huyền ảo, nằm ở Trung Thông Đại Địa của Bắc Sở, dù Thị Huyết Điện có mạnh hơn nữa cũng không dám châm ngòi lửa chiến tranh tới nơi đó, chỉ vì ở đó có một người cực kỳ đáng sợ.
Tốc độ của Diệp Thành cực nhanh, hắn cầm ngọc bài trong tay mà lòng đầy hy vọng, còn có một sự căng thẳng không giải thích được.
“Lão Đại!”
Bỗng dưng trong thần hải của hắn vang lên giọng nói của đạo thân Tinh Thần.
“Chuyện gì?”
Diệp Thành vừa nói vừa đáp xuống một toà cổ thành, sau đó đi thẳng đến chỗ có truyền tống trận ở trung tâm thành.
“Cho ta mượn sức chiến đấu đi, ta đang gặp một kẻ rất mạnh”, giọng điệu của đạo thân Tinh Thần rất vội vã, mà nghe giọng nói của hắn còn thấy hơi thở rất không ổn định.
“Kẻ rất mạnh?”, Diệp Thành cau mày, toàn thân đột nhiên xuất hiện đầy sấm sét và tiên hoả, khí huyết dâng trào, thông qua liên hệ giữa bản thể và đạo thân, hắn liên tục chuyển sức chiến đấu của mình cho đạo thân.
Sau đó hắn kết nối với tầm nhìn của đạo thân Tinh Thần.
Đập vào mắt hắn là một thanh niên mặc y phục màu vàng tím, mái tóc đen buông xoã như thác nước, hai mắt như sao, khí huyết dồi dào, thần mang quanh người toả ra tứ phía khiến người khác không dám nhìn thẳng, giống như vị thần vương ghé mắt nhìn xuống thiên hạ.
Hoắc Tôn!
Diệp Thành hơi híp mắt, hắn đã nhận ra người đó, chẳng phải là Thánh tử Hoắc Tôn của Thị Huyết Điện sao?
Đó là một bầu trời màu máu, những bóng người đông nghìn nghịt, trên người ai cũng toả ra thần quang rực rỡ đủ loại màu sắc khác nhau, dưới màn đêm đen kịt, giống như những vì sao trên trời.
Dù khung cảnh lộng lẫy nhưng lại rất khốc liệt, cao thủ của Tinh Nguyệt Cung lao ra, không ngừng có người rơi xuống khỏi hư thiên rồi lại không ngừng có người bay lên trời, cứ từng nhóm từng nhóm người bị nhấn chìm.
Mà người dẫn quân bao vây Tinh Nguyệt Cung chính là Hoắc Tôn.
Từ khi đến Bắc Sở, hắn không nghe thấy tin gì của Hoắc Tôn, bây giờ thấy hắn ta tới Tinh Nguyệt Cung hắn cũng hơi sợ hãi, tuy nhìn khung cảnh qua đạo thân nhưng hắn vẫn cảm nhận được thực lực của Hoắc Tôn, cảm giác nguy hiểm đó không hề thua kém Cơ Tuyết Băng.