“Làm gì có ai nói câu trước và câu sau giống nhau đâu?”, lão già mặc huyết bào bật cười nhìn Diệp Thành, “ngươi không ngờ tới phải không? Chỉ vài canh giờ trước những lời ngươi nói thì Huyết Tôn đã nói rồi, ông ấy là Huyết Tôn của Thị Huyết Điện, ông ấy rảnh mà đi nói với ta lặp lại hai lần sao?”
“Ông cũng biết diễn lắm”, Diệp Thành chép miệng, “ta suýt chút nữa thì tin rồi, xem ra Thị Huyết Điện đúng là không tầm thường”.
“Cái kim trong bọc rồi sẽ lòi ra thôi”, lão già hắng giọng.
“Cái này thì ta thừa nhận”, Diệp Thành bất giác day trán, hôm nay hắn thực sự đã quá tự tin.
Lần này giả làm Huyết Tôn và lần trước giả làm Diêm Tôn về cơ bản khác nhau, khi giả làm Diêm Tôn hắn có kí ức của Diêm Tôn nhưng khi giả làm Huyết Tôn hắn lại không có kí ức của ông ta nên chỉ có thể dựa vào tài nói khoác của mình thôi.
Sự thực chứng minh hắn đã sơ xuất, bất cứ lúc nào cũng có thể để lộ chân tướng, cho dù không có thiên nhãn thì người ta vẫn có thể nhìn ra thân phận của hắn.
“Hiện giờ ngươi có thể tháo mặt nạ ra rồi”, khi Diệp Thành còn đang xót xa thì lão già mặc huyết bào cười u ám, đôi mắt lão ta hiện lên huyết quang quỷ dị.
“Ông đừng mơ”, Diệp Thành nói rồi quay người toan bỏ chạy.
“Chạy đi đâu?”, lão già chạy rất nhanh, thoắt ẩn thoắt hiện đuổi theo Diệp Thành.
“Chỉ sợ ông không đuổi kịp thôi”, điều khiến lão già không ngờ tới đó là Diệp Thành vừa quay người đi đã lập tức quay người lại, trong tay hắn còn xuất hiện thêm thanh sát kiếm màu đỏ gạch, đó chính là nhất kiếm Phong Thần.
“Ngươi…”, lão già trố mắt, ông ta cứ thế đâm phải thanh kiếm, ở cự li gần như vậy ông ta không thể nào kịp tránh.
Ngay sau đó, phần ngực của ông ta bị nhát kiếm của Diệp Thành đâm xuyên, sát khí khủng khiếp cứ thế điên cuồng xâm nhập vào cơ thể ông ta.
“Đã không?”, Diệp Thành bật cười để lộ ra hai hàm răng trắng tinh.
“Ngươi đúng là đáng chết”, lão già phẫn nộ, mặc dù nói câu này nhưng lão ta lại lùi về sau.
Thế nhưng Diệp Thành đã kéo một tay lão ta sau đó lên tiếng: “Nào, tiểu gia đây đưa ông đi tới một nơi hay ho”.
Nói rồi, Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của hắn di chuyển, vòng xoáy màu đen xuất hiện, Diệp Thành bước vào hố đen không gian còn lão già kia cũng bị ném vào trong.
Roẹt! Roẹt!
Bên trong hố đen không gian, cả hai người lần lượt hiện thân.
Diệp Thành còn đỡ vì hắn thường xuyên tới đây. Chỉ có lão già kia lần đầu tới đây nên sau khi vào trong thì không đứng vững nổi, cả cơ thể lảo đảo, đợi tới khi nhìn thấy thế giới tối om kia thì khuôn mặt lão già vô cùng sợ hãi.
“Đây….rốt cục là nơi nào?”, lão già mặc huyết bào run rẩy, lão ta vô thức lấy ra một viên linh châu chiếu sáng.
Có điều khi lão ta nhìn thấy bóng tối vô tận xung quanh thì lão chợt lạnh toát từ đầu tới chân, lão ta cho rằng đây chính là địa ngục.
“Ông rất sáng suốt nhưng lại phạm sai lầm chí mạng”, khi lão ta còn chìm trong nỗi sợ hãi thì giọng nói của Diệp Thành lại vang lên, chỉ nghe thấy tiếng mà không thấy người: “Ông quá tự tin vì quá tự tin nên không gọi kẻ mạnh của Diêm La Sơn ra trợ chiến ngay tức khắc”.
“Kẻ nào, cút ra đây cho ta”, lão già mặc huyết bào mặt mày tôi độc nhưng không dám cử động, lão ta vẫn đứng nguyên tại chỗ gào thét.
“Cũng vì sự tự tin của ông nên được định sẵn ông không thể thoát ra khỏi hố đen này”, giọng nói lại vang vọng, Diệp Thành bước ra khỏi bóng tối, mái tóc của hắn đã biến thành màu đỏ máu, phần trán có ma văn xuất hiện, toàn thân khí huyết sục sôi khiến người ta tưởng rằng đó là ác ma bước ra từ địa ngục.
“Hố đen không gian? Đây là hố đen không gian sao?”, lão già mặc huyết bào mặt mày thay đổi rõ rệt như thể ông ta cũng biết hung danh của nơi này.
Đương nhiên điều khiến ông ta kinh ngạc nhất chính là còn có người có thể ra vào nơi này, thần thông nghịch thiên thế này đã vượt qua nhận thức của ông ta.
Ta đã sơ xuất rồi! Sơ xuất rồi!
Lão già mặc huyết bào thực sự cảm thấy hối hận. Đúng như Diệp Thành nói, lão ta đã quá tự tin, nếu như ngay giây phút nhận ra Diệp Thành không phải là Huyết Tôn mà lão ta gọi ngay kẻ mạnh của Thị Huyết Điện thì tình hình đã khác.
Có điều lão ta lại không làm vậy, chỉ sơ xẩy không thận trọng đã khiến lão ta rơi vào cảnh hiểm nguy.
“Như vậy có được coi là lật lại thế cục không?, ở phía cách đó không xa, Diệp Thành khoanh tay trước ngực, hắn nhìn lão ta với vẻ mặt hào hứng: “Sự tự tin của ta khiến ta bị phát hiện, sự tự tin của ông lại mang lại cơ hội lật lại ván cờ cho ta”.
“Ngươi rốt cục là ai?”, lão già nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt tôi độc.
“Gọi ta Diệp Thành là được”, Diệp Thành bật cười, hắn phất tay tháo lớp mặt nạ Quỷ Minh ra.
“Ngươi…”, nhìn thấy chân dung Diệp Thành, lão già nheo mắt lại chỉ bằng đầu mũi kim, lão ta vô thức lùi về sau, nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt không sao tin nổi: “Không thể nào, không thể nào”.
“Không có gì là không thể cả”, Diệp Thành nói rồi ánh mắt chợt lạnh hẳn lại sau đó sát phạt tới, lão già mặc huyết bào còn đang kinh hãi đã bị một chưởng của hắn đánh tới mức máu me be bét: “Đây là nấm mồ do ông tự chọn, ông có thích không?”
“Cho dù chết ta cũng phải kéo ngươi theo cùng”, lão già phản ứng lại thì thiêu đốt linh lực, lão ta phất tay, một đạo cổ ấn rợp trời giáng về phía Diệp Thành.
“Diêm Tôn đã bị phế rồi, chỉ dựa vào ông mà đòi đấu với ta?”, Diệp Thành mạnh mẽ vô song, hắn cứ thế sát phạt tới bằng tay không, kim quyền hỗn hợp với rất nhiều loại bí pháp cứ thế được đánh ra, đánh xuyên cổ ấn rợp trời kia, đến cả lão già mặc huyết bào cũng bị đánh lảo đảo lùi về sau.
“Diêm Tôn do hắn phế?”, khi lùi về sau, lão già mặc huyết bào thầm nhủ.
“Đánh với ta ông sẽ chết rất thảm”, Diệp Thành lại lần nữa sát phạt tới, trong tay hắn còn cầm thanh kiếm Xích Tiêu.
Thấy vậy, lão già mặc huyết bào không còn ý định giao chiến, lão ta lập tức quay người bỏ chạy.
Đứng lại!
Phần trán Diệp Thành có thần quang hiển hiện, Hỗn Độn Thần Đỉnh và Cửu Châu Thần Đồ lần lượt bay ra, thần uy cái thế xuất hiện khiến lão già mặc huyết bào vừa bay đi chưa được mấy trượng đã bị trấn áp.
Phong Thần Quyết!
Diệp Thành sát phạt tới, không đợi lão già kia đứng vững, hắn đã đâm một kiếm xuyên vùng đan hải của lão ta.
A…!
Lão già kêu gào thảm hiết nhưng bên trong hố đen không gian này, đến cả âm thanh vọng lại cũng không hề có.
Không biết từ bao giờ tiếng gào thảm thiết đó mới ngưng lại.
Sau vài giây, Diệp Thành tiêu hoá hết kí ức của lão già mặc huyết bào rồi mới từ từ mở mắt nhưng vẻ mặt của hắn vẫn rất lạ thường: “Đúng là khiến ta phải bất ngờ”.
Diệp Thành thực sự bất ngờ vì khi đấu trí với lão già này ở đại điện, lão ta nói tới Sâm La Môn Điện, hắn còn tưởng rằng lão ta lừa người nhưng không ngờ lão ta lại nói sự thật.
“Thật thật giả giả, ông chơi ta cũng được lắm”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng.