Tiên Võ Đế Vương

Chương 1218:  Ở đâu nhỉ? 



“Giấu kĩ thế sao?”, Diệp Thành dừng chân bất giác cau mày. 

 Diêm la Sơn là một trong những địa điểm trọng yếu của Thị Huyết Điện, chính là nơi cơ mật tối cao, đến cả trong kí ức của Diêm Tôn cũng không hề có bất cứ thông tin nào về nơi này, Diệp Thành có thể tưởng tượng được Thị Huyết Điện coi trọng nơi này thế nào rồi. 

 “Không phải bị Huyết Tôn đem về Thị Huyết Điện rồi chứ?”, Diệp Thành nghĩ mãi rồi nghĩ tới khả năng này, nếu như vậy thì thật rắc rối, Diêm La Sơn hắn còn dám đến, nhưng điện chính của Thị Huyết Điện thì hắn thực sự không dám đến. 

 “Tìm ai đó hỏi là ổn nhất”, Diệp Thành xoa cằm. 

 “Thật khó hiểu, người đó vào đây bằng cách nào?”, khi Diệp Thành đang trầm ngâm thì một hàng chín người của Thị Huyết Điện đi tuần vào đây vừa đi vừa lẩm bẩm, tu vi của bọn họ không cao nhưng đều ở cảnh giới Không Minh. 

 “Kết giới phòng ngự của Diêm la Sơn vô cùng bá đạo, muốn không kinh đến chúng ta mà lẻn vào được đây là không thể nào, theo ta thấy thì tám phần là bên trong có nội gián”, một người trong đó lên tiếng. 

 “Ta cũng thấy vậy”, chín người gật đầu, sau đó bọn họ đi tuần qua nơi này. 

 Sau khi bọn họ rời đi không lâu, roẹt một tiếng, Diệp Thành chạy ra khỏi không gian hư vô vả lại hắn không dùng hình dạng của mình mà dùng hình dạng của Huyết Tôn, chỉ cần nơi này không có kẻ nào có thiên nhãn thì hắn sẽ không bị lộ tẩy. 

 Ở đâu nhỉ? 

 Diệp Thành lắc đầu bước về phía đỉnh núi Diêm La Sơn. 

 Bái kiến Huyết Tôn! 

 Bái kiến Huyết Tôn! 

 Trên đường, Diệp Thành nghe thấy những giọng nói cung kính, có điều về cơ bản hắn đều ngó lơ. 

 Không biết từ bao giờ Diệp Thành mới dừng chân ở một đại điện trên đỉnh Diêm La Sơn. 

 Bái kiến Huyết Tôn! 

 Thấy Diệp Thành đi tới, kẻ mạnh của Thị Huyết Điện bên trong đại điện cung kính hành lễ. 

 Diệp Thành không nói gì, hắn đảo mắt nhìn một lượt, ánh mắt hắn sắc lẹm, lại thêm khí thế mạnh mẽ của hắn khiến người ở đây không dám lên tiếng. 

 Cuối cùng, ánh mắt hắn dừng lại ở một lão già mặc huyết bào. Trong số những người ở đây thì ông ta là người có tu vi cao nhất, là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên vả lại không phải tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên bình thường. 

 Những người khác ra ngoài! 

 Diệp Thành lên tiếng nhưng lại khiến rất nhiều người trong điện thở phào, bọn họ như được đại khai sát giới, lần lượt đi ra khỏi đại điện. 

 Sau khi bọn họ đi, Diệp Thành phất tay tạo ra kết giới khiến đại điện và thế giới bên ngoài ngăn cách với nhau. 

 “Việc hôm nay ngươi thấy thế nào?”, Diệp Thành bước lên vương toạ, hắn diễn rất đạt khiến lão già mặc huyết bào kia thẫn thờ. 

 “Thuộc hạ cho rằng bên trong có nội gián”, lão già mặc huyết bào vội lên tiếng. 

 “Ồ?”, Diệp Thành nhướng mày, hắn nhìn lão già mặc huyết bào bằng ánh mắt đầy hứng thú, “nói ta nghe”. 

 “Kết giới khiến Diêm La Sơn ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài, người ngoài căn bản không thể vào đây, cho dù có vào đây thì nhất định sẽ kinh động đến chúng ta”, lão già mặc huyết bào nói, “cho nên bên trong Diêm La Sơn nhất định có nội gián”. 

 “Vậy ngươi cho rằng nội gián sẽ là ai?”, Diệp Thành nhìn thẳng vào ông ta. 

 “Cũng không dễ đoán”, lão già lắc đầu: “Người đó có thể khiến chúng ta không phát hiện ra lại có thể tuyệt sát một tu sĩ ở cảnh giới chuẩn thiên trong khoảng thời gian ngắn, vài chục tu sĩ ở cảnh giới Không Minh, nhất định là bậc thông thiên, vả lại còn là bậc thông thiên hết sức huyền diệu”. 

 “Cho nên bất cứ ai bên trong Diêm La sơn đều có khả năng là nội gián”, Diệp Thành nhìn thẳng vào lão ta, “bao gồm cả ngươi”. 

 Nghe vậy, lão già mặc huyết bào vội quỳ xuống đất: “Huyết Tôn minh xét, thuộc hạ theo người ba trăm năm nay sao có thể phản bội được”. 

 “Vậy ta hỏi ngươi sức mạnh huyết mạch hút ra ở đâu?”, Diệp Thành nhàn nhã xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, hắn vòng vo với lão già kia một hồi, câu hỏi này mới chính là mục đích thực sự của hắn. 

 Có điều vấn đề của hắn lại khiến lão già kia phải cau mày, lão ta chợt nheo mắt. 

 “Phong ấn trong Sâm La Môn Điện ạ”, lão già lên tiếng. 

 “Ngươi chắc chắn?”, Diệp Thành cười u ám nhìn lão ta, hắn không biết lão già này nói thật hay không nhưng hắn buộc phải hỏi vậy, dùng câu nói này để coi như lão ta là quân và hắn là chủ. 

 “Huyết Tôn, hôm nay người có phần khác với ngày thường”, lão già kia không trả lời câu hỏi của Diệp Thành, khi nói lão ta nheo mắt lại. 

 “Ngươi nói ta nghe có gì khác?”, Diệp Thành nhìn lão ta với vẻ mặt tò mò. 

 “Tất cả đều khác ạ”, điều khiến Diệp Thành phản ứng không kịp đó là lão già mặc huyết bào chợt đứng dậy, trong tay hiện ra thanh sát kiếm, bên trên còn có lôi điện màu đen bao quanh, ông ta đâm một kiếm vào không gian sau đó chĩa về phía trán Diệp Thành. 

 Ở khoảng cách này, lão già mặc huyết bào như thể tung đòn công kích không hề kiêng dè, cho dù là Diệp Thành cũng không kịp phản ứng. 

 Phụt! 

 Diệp Thành lập tức bị đâm xuyên phần vai, cũng may hắn kịp thi triển thái hư na dịch nếu không thì hiện giờ hắn đã bị đâm xuyên trán rồi. 

 Đúng là gừng càng già càng cay! 

chapter content



— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.