“Chẹp chẹp, trạng thái của Viêm Hoàng Thánh Chủ có vẻ như không dễ coi chút nào”, Yêu Long nhìn Cơ Tuyết Băng và hai đạo thân đang bảo vệ Diệp Thành ở giữa với ánh mắt hào hứng.
“Xem ra ngươi biết không hề ít mà”, Diệp Thành cười lạnh lùng.
“Đêm qua tạo ra động tĩnh lớn như vậy, ngươi cho rằng ta bị mù sao?”, Yêu Long để lộ ra hàm răng trắng bóc, “theo dõi các ngươi lâu như vậy đúng là trời cao không phụ lòng người”.
“Đã biết thân phận của ta thì cần gì phải khiêu khích?”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng.
“Hình như ngươi không nhìn rõ được thì phải”, Yêu Long chậm rãi bước tới, nó thong dong sờ cái sừng rồng của mình, “đừng quên nơi này là phạm vi thế lực của Chính Dương Tông, ngươi chắc chắn các ngươi có thể trụ được tới khi quân chi viện tới sao?”
Phong thần quyết!
Một đạo thân của Cơ Tuyết Băng lập tức ra tay, cô giống như cơn gió nhanh tới mức vô ảnh, một đại chiêu tấn công đơn là nhát kiếm phong thần mang theo sức đâm xuyên huỷ diệt cứ thế chĩa về phía Yêu Long.
“Một đạo thân mà cũng dám cản trở ta?”, Yêu Long hắng giọng lạnh lùng tiếp đó vung tay đánh vào sát kiếm của đạo thân phía Cơ Tuyết Băng không lệch chút nào, tiếp đó sức mạnh Yêu Long trỗi dậy khiến đạo thân của Cơ Tuyết Băng lập tức bị đẩy lùi về sau.
Trong lúc giao đấu, Cơ Tuyết Băng và một đạo thân khác của mình đã bảo về Diệp Thành về phía xa.
Đi đâu?
Yêu Long hắng giọng, hắn lập tức bước trên biển yêu vụ huyết hải sát phạt tới.
Nhất niệm hoa khai!
Đạo thân của Cơ Tuyết Băng lập tức dùng tới bí thuật hoan cảnh.
“Bí thuật không tồi nhưng đạo hành còn kém lắm”, Yêu Long gằn lên sau đó phá tan hoan cảnh của đạo thân mà Cơ Tuyết Băng tạo ra sau đó tung một chưởng khiến đạo thân của Cơ Tuyết Băng bay đi, tiếp đó là nhất chỉ thần mang bay về phía Diệp Thành.
Thấy vậy, một đạo thân khác của Cơ Tuyết Băng lập tức ra tay chặn lại.
“Để ta”, Diệp Thành giơ tay, hắn liều mạng dù đang trong trạng thái trọng thương và phản phệ, hắn thi triển bí thuật Thái Hư Động khiến nhất chỉ thần mang của Yêu Long bị dịch chuyển vào hố đen không gian, và cũng vì vậy mà hắn phải trả giá đau đớn.
“Ngươi ở lại đi”, Yêu Long bước ra cả nghìn trượng, một đạo long trảo khổng lồ che lấp cả bầu trời và mặt dất khiến cho hư không nứt lìa từng tấc một.
“Đưa huynh ấy đi”, Cơ Tuyết Băng lập tức ra lệnh cho đạo thân sau đó bước lên trời vung ra một kiếm tuyệt thế chém bay long trảo khổng lồ kia. Cô lật tay tung ra một đạo cửu thiên huyền linh ấn về phía Yêu Long.
“Cô còn kém xa lắm”, Yêu Long chỉ cần một quyền đã phá tan được cửu thiên huyền linh ấn của Cơ Tuyết Băng, triện văn trong tay hiển hiện ngưng tụ thành xích phù văn như từng con rắn đang trườn quấn về phía Cơ Tuyết Băng.
Thấy vậy, Cơ Tuyết Băng phất tay lấy ra một cây tố cầm, bàn tay nhanh chóng di chuyển, chỉ cần là những phần xích phù văn quấn tới đều bị tiếng đàn vô ảnh kia hoá giải.
“Chỉ là mánh khoé cỏn con thôi”, Yêu Long cười mỉa mai sau đó sát phạt tới như bóng ma, hắn cứ thế ngó lơ tiếng đàn của Cơ Tuyết Băng, nhất chỉ thần mang chĩa về phía trán cô.
Cơ Tuyết Băng không nói gì nhưng phần trán có thần quang hiển hiện, một đạo sát kiếm thần tàng như thần mang bắn ra.
“Cô…”, Yêu Long biến sắc, rõ ràng hắn không ngờ Cơ Tuyết Băng lại chơi chiêu này với mình vả lại còn là đòn công kích về linh hồn hết sức bá đạo, một kẻ ngông cuồng ngạo mạn như hắn lập tức bị trúng chiêu.
Hự…!
Yêu Long hự lên một tiếng, trước mắt hắn tối sầm lại, kể cả với một kẻ có khả năng chiến đấu với tu vi như hắn thì khi trúng phải thần tàng cũng không hề dễ chịu.
Lúc này, Cơ Tuyết Băng đương nhiên sẽ không cho hắn cơ hội để thở, cô vẫn sử dụng đại chiêu tấn công đơn Phong Thần Quyết, một kiếm đâm xuyên ngực Yêu Long sau đó lật tay tung ra một chưởng suýt chút nữa khiến phần vai của Yêu Long rụng rời.
A…!
Yêu Long phẫn nộ gầm gào, hắn tung chưởng đánh lùi Cơ Tuyết Băng. Hắn liên tiếp bị thương nên lúc này đã bộc phát khả năng chiến đấu ở trạng thái đỉnh phong, uy lực mạnh mẽ khiến Cơ Tuyết Băng phải tái mặt, một mình cô tuyệt đối không phải là đối thủ của Yêu Long, đây chính là sự trấn áp tuyệt đối về thực lực chiến đấu.
“Ta sẽ cho cô sống không bằng chết”, sau tiếng gằn phẫn nộ, Yêu Long giơ tay tạo ra biển yêu vụ huyết hải, muốn nhấn chìm Cơ Tuyết Băng vào trong.
Cơ Tuyết Băng lau đi dòng máu trào ra nơi khoé miệng, cô gọi ra biển Huyền Linh chặn lại biển Yêu Vụ Huyết Hải kia của Yêu Long.
Rầm! Đoàng!
Khi cả hai đại chiến, ở hư không cách xa nơi đó dội lên từng tiếng nổ ầm vang, Diệp Thành và đạo thân của Cơ Tuyết Băng cũng gặp phải kẻ địch mạnh, đó chính là người của Yêu tộc, tu vi kẻ yếu nhất cũng ở tầng thứ năm cảnh giới Không Minh, trong đó còn có cả tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên.
“Mẹ kiếp”, Diệp Thành thầm mắng chửi, đúng là cả năm trời không sao, đúng lúc ở trạng thái yếu nhất thì gặp biến cố, trạng thái của Diệp Thành lúc này đừng nói là đại chiến mà đến cả ngự không phi hành cũng là cả vấn đề.
“Bắt sống”, tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên của Yêu tộc bật cười tôi độc tiến về phía Diệp Thành.
Vút!
Đạo thân của Cơ Tuyết Băng lập tức ra tay chặn tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên kia lại.
“Bắt hắn cho ta”, tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên kia vừa đại chiến với Cơ Tuyết Băng vừa ra lệnh.
Nghe vậy, những kẻ mạnh khác của Yêu tộc lần lượt lao về phía Diệp Thành.
Vù!
Cơ Tuyết Băng ở cách xa đó muốn sát phạt tới cứu Diệp Thành nhưng vì bị Yêu Long chặn lại. Đạo thân của Cơ Tuyết Băng có muốn giúp cũng bất lực vì bị tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên của Yêu tộc chặn đứng.
Phụt!
Diệp Thành phun ra máu, xích sắt trói hắn rất dị thường, còn hút cả tinh nguyên của hắn vả lại còn phong cấm vùng đan hải của hắn, đến cả tiên hoả và thiên lôi cũng bị cấm cố trong đó.
“Mẹ kiếp”, Diệp Thành nghiến răng rít lên, nếu như trước đây thì những tên cỏn con ở cảnh giới Không Minh này chỉ cần một mình hắn có thể đánh giết tất thảy thây chất thành núi, nhưng hiện giờ hắn chẳng khác gì kẻ thất thế cả.