Diệp Thành bay ra, liên tiếp va vào ba bốn ngọn núi lớn mới rơi xuống khoảng không, tạo thành một cái hố sâu trên mặt đất.
Hắn chật vật bò dậy, không nghĩ gì nhiều lập tức quay người bỏ chạy.
Ở lại đi!
Phía sau, Pháp Luân Vương bước tới, một chưởng che trời, lăng thiên giáng xuống.
Diệp Thành bị trấn áp lảo đảo một hồi, máu phụt ra tung toé, hai chân co quắp run rẩy muốn quỳ xuống, trên vai như đang vác một ngọn núi khổng lồ cao tám nghìn trượng.
“Cứ ép ta phải dùng chiêu lớn!”, Diệp Thành cắn chặt răng, khó khăn ngẩng đầu lên, nhắm chuẩn Pháp Luân Vương đang đứng trên hư thiên.
Thiên Chiếu!
Sau tiếng quát lạnh lùng của Diệp Thành, lấy mắt trái của hắn làm trung tâm, một gợn sóng vô hình lan ra, mà Pháp Luân Vương đang đứng trên hư thiên, trước ngực ông ta cháy lên một ngọn lửa màu đen.
“Chiêu này không có tác dụng với ta”, Pháp Luân Vương đã thấy chiêu này trong cuộc thi tam tông nên không thèm để ý đến ngọn lửa Thiên Chiếu đang bùng cháy trước ngực.
Ngay sau đó người ông ta tách ra, phân thành hai Pháp Luân Vương. Pháp Luân Vương trúng Thiên Chiếu thì bị ngọn lửa Thiên Chiếu nhanh chóng thiêu rụi thành hư vô, Pháp Luân Vương còn lại thì vẫn đứng đó.
“Đây… Đây là thần thông gì?”, Diệp Thành ngơ ngác nhìn Pháp Luân Vương, đây là lần đầu tiên hắn thấy có người phá giải được Thiên Chiếu như thế.
“Còn chiêu gì nữa không?”, Pháp Luân Vương đứng trên bầu trời tựa vị đế vương, nhìn Diệp Thành phía dưới.
Bên dưới, Diệp Thành lảo đảo, máu không ngừng tuôn ra từ miệng, đầu hắn ong ong như muốn nứt ra.
Tối qua hắn thi triển một lần Thiên Chiếu và nhiều lần Thiên Đạo, sức mạnh đồng tử Tiên Luân còn chưa hồi phục, hôm nay hắn lại cưỡng ép thi triển hai lần Thiên Đạo và một lần Thiên Chiếu, cộng thêm những vết thương trước đó nên lúc này trạng thái của hắn rất tệ.
Ầm!
Pháp Luân Vương đã ra tay, vươn một tay xuống từ hư không, có lẽ bàn tay của ông ta quá nặng, áp lực cực mạnh nên tay còn chưa xuống tới nơi mà mặt đất đã không chịu được, tạo ra từng vết nứt.
Nhưng đúng lúc này, không gian sau lưng Diệp Thành nổ tung, kiếm quang đột nhiên vụt ra, chém bàn tay to đang đưa xuống của Pháp Luân Vương thành hai nửa.
Thấy thế, Diệp Thành giật mình, vội vàng nhìn sang bên cạnh.
Ở đó, một bóng người mặc đồ trắng chậm rãi bước ra, dáng người thon dài thẳng tắp, mái tóc đen như thác đổ, đôi mắt sâu thẳm như bầu trời sao, đặc biệt là khí chất trên người ông ta tựa như thanh thần kiếm đã ra khỏi vỏ.
“Độc… Độc Cô Ngạo tiền bối?”, nhận ra người đó là ai, Diệp Thành sững sờ tại chỗ.
Độc Cô Ngạo không trả lời, chỉ lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lên Pháp Luân Vương đang đứng trong khoảng không.
“Ngươi cũng muốn tìm đến cái chết à?”, Pháp Luân Vương âm u nhìn xuống phía dưới, ánh mắt mang theo uy nghiêm khó cưỡng, tuy Độc Cô Ngạo rất mạnh nhưng dường như ông ta cũng không để Độc Cô Ngạo vào mắt.
“Chỉ dựa vào ngươi mà cũng muốn giết ta sao?”, Độc Cô Ngạo cất giọng đều đều nhưng lại vô cùng mạnh mẽ.
“Xem ra ngươi chán sống rồi, nếu đã vậy thì hôm nay không cần về nữa”, Pháp Luân Vương hừ lạnh, lập tức ra tay, đại ấn cực lớn giáng xuống nghiền nát hư không.
Độc Cô Ngạo không hề sợ hãi, phi thân lên trời, thần kiếm vô song rung lên, một lần nữa chém vỡ thủ ấn của Pháp Luân Vương.
Hai người nhanh chóng bay lên, đến khi tới hư không trên cao mới dừng lại.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Chẳng mấy chốc, âm thanh đinh tai nhức óc vang vọng khắp đất trời.
Cảnh chiến đấu giữa hai người rất hùng tráng.
Bên này, Độc Cô Ngạo cầm thần kiếm vô song, tấn công những đòn không gì địch nổi, mỗi lần ra tay, mỗi nhát kiếm chém ra dường như đều có thể chia cắt thiên địa.
Bên kia, Pháp Luân Vương rất kỳ lạ, thần thông nào ông ta đánh ra cũng đều rất uy lực, ông ta có khí thế ngút trời, sức chiến đấu có vẻ còn hơn Độc Cô Ngạo một chút.
“Sức chiến đấu còn mạnh hơn cả Độc Cô Ngạo tiền bối”, Diệp Thành nhìn lên trời với vẻ mặt nghiêm nghị.
Vút!
Khi Diệp Thành đang căng thẳng nhìn lên đó thì một bóng người mặc đồ trắng xuất hiện bên cạnh hắn, nhìn kỹ hơn thì chính là hình nộm Tử Huyên của hắn.
Nhìn thấy Tử Huyên, mắt Diệp Thành sáng lên, hắn đã quên mất vị đại thần này, cô chủ động ra đây nghĩa là định giúp đỡ hắn!
Quả nhiên Tử Huyên không nói lời nào, bước lên hư không, thi triển bí thuật Súc Địa Thành Thốn, thoáng chốc đã vọt tới trước mặt Pháp Luân Vương, giơ tay tung một chưởng khiến ông ta phải lùi về sau.
Lần này, một tia kinh ngạc loé lên trong mắt Độc Cô Ngạo, ông ta không biết Tử Huyên tới, không ngờ còn có thể một chưởng đẩy lùi Pháp Luân Vương, nữ tử áo trắng trước mặt này mạnh nhường nào chứ!
So với Độc Cô Ngạo, Pháp Luân Vương hơi nhíu mày, vẻ mặt hơi kiêng kỵ, quan trọng nhất là ông ta trước nay luôn chơi đùa người chết nhưng lại không tìm được khí tức sinh mạng từ trên người Tử Huyên.
“Ngươi là ai?”, Pháp Luân Vương trầm giọng hỏi.
Vẻ mặt Tử Huyên đờ đẫn, trên mặt không có chút dao động cảm xúc, đáp lại Pháp Luân Vương chỉ là một bàn tay ngọc lấp lánh trong suốt, một chưởng nhìn như đơn giản nhưng lại chứa đựng rất nhiều bí thuật thần thông.
Pháp Luân Vương hừ lạnh, khí thế bỗng chốc tăng vọt, ông ta không lùi mà tiến, tung ra một chưởng.
Hai chưởng va vào nhau, cả hai người đều bị đẩy lùi.
Keng!
Độc Cô Ngạo xông lên, một kiếm tuyệt thế đâm vào ngực Pháp Luân Vương, nhưng khả năng hồi phục của Pháp Luân Vương lại mạnh đến mức khiến ông ta phải ngạc nhiên, không ngờ có thể lành lại ngay lập tức.
“Các ngươi đúng là đáng chết!”
Pháp Luân Vương giận dữ hét lớn, khí âm sát cuồn cuộn ập tới.
Thấy vậy, Tử Huyên và Độc Cô Ngạo mỗi người đứng một bên trái phải, thi triển thần thông cái thế, hợp lực chống lại Pháp Luân Vương.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Lập tức, tiếng vang kinh thiên động địa lại vang lên, cảnh tượng chiến đấu giữa ba người cực kỳ hùng tráng, bầu trời đêm bị thần quang bao phủ, rung lên ầm ầm, cùng lúc đó còn có sấm sét nghiền ép khiến hư không sụp đổ từng tấc.
“Thật mạnh!”, Diệp Thành ngỡ ngàng nhìn lên bầu trời, trong lòng không bình tĩnh nổi.
Hai ngày nay hắn thật sự bị sốc, đầu tiên là Đan Ma, sau đó là Pháp Luân Vương, đều là những kẻ tàn nhẫn vô địch thiên hạ, so với họ, sức chiến đấu mà hắn tự hào chẳng đáng là gì.
“Chỉ cách ba cảnh giới nhỏ nhưng sức chiến đấu lại chênh lệch lớn đến thế”, Diệp Thành tự lẩm bẩm, nhìn thấy kẻ mạnh chân chính hắn mới phát hiện những gì mình từng thấy chỉ là giọt nước trong đại dương.
Ầm! Ầm! Ầm!
Khi hắn còn đang cảm khái thì Pháp Luân Vương, Độc Cô Ngạo và Tử Huyên trên trời lần lượt rơi xuống khỏi hư không, đập tan ba ngọn núi lớn thành mảnh vụn.
Trận chiến này bắt đầu nhanh mà kết thúc cũng chóng, tuy chỉ chiến đấu trong thời gian ngắn nhưng ba người đều bị thương nặng, Pháp Luân Vương còn đỡ, bởi khả năng hồi phục của ông ta rất bá đạo. Mà Độc Cô Ngạo và Tử Huyên thì khá thảm, nhất là Độc Cô Ngạo, người ông ta đẫm máu tươi.
“Một ngày nào đó ta sẽ quay lại tìm các ngươi tính sổ”, Pháp Luân Vương hừ lạnh, chầm chậm bước đi trong bóng đêm, trước khi đi còn không quên liếc nhìn Diệp Thành, đôi mắt màu tím loé lên tia sáng lạnh lẽo.
Phụt!
Pháp Luân Vương vừa biến mất, Độc Cô Ngạo loạng choạng phun ra một ngụm máu.
Còn Tử Huyên thì đứng thẳng tắp ở đó như một cây lao, cô đã trở lại trạng thái của hình nộm, cơ thể mỏng manh bị đánh biến dạng, rất nhiều vết thương không thể chữa lành, cô cũng đã bị thương rất nhiều.
Tiền bối!
“Thiếu chủ, là ông ta sao?”, ông già tóc trắng nhìn thanh niên mặc áo giáp.
“Khả năng cao là Pháp Luân Vương”, thanh niên mặc áo giáp hít sâu một hơi, ánh sáng sắc bén xẹt qua đôi mắt sâu thẳm như bầu trời sao.
“Năm đó Chiến Vương điện hạ đã chặt được đầu của ông ta, không ngờ ông ta vẫn còn sống”, vẻ mặt nữ tử áo tím cực kỳ nghiêm nghị.
“Đi thôi! Về tổ địa”, thanh niên mặc áo giáp quay đi trước tiên: “Nếu trước lúc qua đời Phụ Vương đã tính được Pháp Luân Vương có thể sống lại, vậy chắc chắn cũng sẽ để lại cách khống chế ông ta”.