Pháp Luân Vương nhẹ nhàng thốt ra một chữ, nhưng lại khiến đất trời rung chuyển.
Ngay lập tức, Diệp Thành còn chưa đứng vững đã bị giam trên hư không.
Roẹt roẹt! Roẹt roẹt!
Sau đó tiếng xích sắt va chạm vang lên, nếu nhìn kỹ sẽ thấy là từng sợi xích phù văn nối liền với nhau, quấn về phía Diệp Thành như từng con rắn.
Nhìn chuỗi phù văn đang lao tới, Diệp Thành cắn chặt răng, chân nguyên bị ép về đan hải mạnh mẽ xông ra, vì hắn biết nếu bị xích sắt phù văn này trói lại thì hắn sẽ không còn cơ hội nữa.
Phá!
Diệp Thành hét lên, Hỗn Độn Thần Đỉnh bay vọt ra từ đầu mày của hắn, tiếng rung ù ù vang lên, có thiên âm đại đạo vang vọng, trên đó còn có khí hỗn độn tràn ra, từng làn khí đều cực kỳ nặng.
Ngay lập tức, cấm chế của Pháp Luân Vương bị phá vỡ, Diệp Thành lại có thể di chuyển.
Ma đạo, mở!
Diệp Thành không chút nghĩ ngợi lập tức mở ma đạo, sau đó lấy kiếm Thiên Khuyết ra, điên cuồng múa kiếm.
Keng keng keng!
Những âm thanh như vậy nối tiếp nhau vang lên, chuỗi xích phù văn bay về phía hắn bị chém đứt toàn bộ.
“Cũng có chút đạo hạnh đấy”, Pháp Luân Vương bước ra một bước, lập tức tới nơi cách Diệp Thành hơn trăm trượng, một chưởng đẩy ra biển âm sát bao phủ đất trời, dồn dập ập về phía Diệp Thành.
Thấy vậy, kim quang quanh thân Diệp Thành sáng hơn, biển hỗn đỗn do khí hỗn độn ngưng tụ thành và biển sao màu vàng của thánh thể lần lượt xuất hiện, hợp lại thành một trên hư không, nghiền ép bầu trời, cuồn cuộn ập về phía biển âm sát.
Bùm!
Hai biển va vào nhau phát ra tiếng nổ lớn, loáng thoáng có thể thấy biển hỗn độn và biển sao màu vàng của Diệp Thành hoàn toàn rơi vào thế yếu, nhanh chóng bị biển âm sát nhấn chìm. Không phải chúng không đủ mạnh mà là chúng bị thực lực tu vi của Diệp Thành áp chế nên không thể phát huy thực lực mạnh nhất.
Ma đạo!
Bát Hoang Quyền!
Diệp Thành hét lớn, chín đạo Bát Hoang Quyền hợp thành một, một quyền đấm thẳng về phía biển âm sát.
Chỉ là, một đòn đỉnh phong của hắn chỉ khiến biển âm sát gợn lên những đoá bọt sóng chứ không gây ra chút ảnh hưởng nào đáng kể cho nó.
Vạn Kiếm Quy Tông!
Thái Hư Long Cấm!
Bát Hoang Trảm!
Thiên Kiếm Thần Phạt!
Khí huyết trong người Diệp Thành dâng lên, hắn điên cuồng thi triển bí thuật thần thông, điên cuồng tấn công biển âm sát.
Nhưng biển âm sát bao phủ bầu trời cực kỳ kinh người, Diệp Thành liên tiếp thi triển thần thông nghịch thiên cũng không ngăn được công kích của nó, dường như nó có thể nhấn chìm mọi thứ trong thế giới, khiến người ta không thể chống lại.
“Chuồn là thượng sách, ngươi đấu không lại ông ta đâu”, Thái Hư Cổ Long trầm giọng nói, dường như nó cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng ở đây: “Ta đã nói ông ta không chỉ mạnh bình thường rồi mà”.
“Còn cần ngươi nói sao?”, Diệp Thành mắng, lại tung ra một quyền, bổ xuống một đao, sau đó đột nhiên xoay người.
Tiên Luân Thiên Đạo, mở!
Hắn khẽ hô một tiếng rồi trốn vào hố đen không gian.
Hế?
Thấy Diệp Thành hoàn toàn biến mất, Pháp Luân Vương khẽ nheo mắt nhìn hư không: “Không ngờ tiểu tử này có thể tuỳ tiện trốn vào hố đen không gian, một nơi đầy ẩn số như thế”.
Nhưng lời ông ta vừa dứt, giây trước Diệp Thành vừa trốn vào hố đen không gian, giây sau đã lại chạy ra từ đó.
Hơn nữa lúc này hắn còn vô cùng chật vật, trước ngực có một lỗ máu, sau lưng có một lỗ máu, toàn thân vô số vết thương, thậm chí gân cốt màu vàng sáng chói cũng lộ ra ngoài.
“Lại gặp thứ đáng sợ trong hố đen không gian à?”, thấy Diệp Thành bị thương thảm hại như vậy, Thái Hư Cổ Long vội hỏi.
“Nói thừa”, Diệp Thành lảo đảo, phun ra một ngụm máu, đến giờ lòng hắn vẫn còn sợ hãi, nghĩ đến thứ đáng sợ trong hố đen không gian hắn vẫn run rẩy. Nếu hắn không phản ứng nhanh thì có lẽ bây giờ đã phải chôn thân trong hố đen không gian im ắng tận cùng rồi.
“Có thể vào hố đen không gian bất cứ lúc nào, lại cũng có thể đi ra bất cứ lúc nào. Diệp Thành, ngươi khiến ta rất bất ngờ đấy!”, Pháp Luân Vương từng bước đi tới, đôi mắt tĩnh mịch loé lên tia sáng nóng rực.
“Vẫn còn nhiều điều khiến ông bất ngờ lắm”, Diệp Thành bước ra, nhất kiếm Phong Thần được sấm sét và tiên hoả bao quanh bay thẳng về phía giữa lông mày của Pháp Luân Vương.
“Không biết tự lượng sức mình”, Pháp Luân Vương mỉm cười u ám, khẽ nâng lòng bàn tay lên, kẹp chuẩn đầu kiếm Xích Tiêu, phá tan sức mạnh của Phong Thần Quyết.
“Đừng vội, vẫn còn”, Diệp Thành cười nhạt, kim quang nơi đầu mày thoáng chốc sáng rực, một đạo kinh mang sắc bén bắn ra, đó là bí thuật Thần Thương.
Tốc độ của Pháp Luân Vương còn nhanh hơn, ông ta xuất hiện trước mặt Diệp Thành như một bóng ma, u quang nhất chỉ bắn thẳng về phía đầu mày của Diệp Thành.
Thái Hư Na Di!
Diệp Thành cắn răng, thi triển bí thuật Thái Hư, chuyển sát thương từ u quang nhất chỉ của Pháp Luân Vương sang vai, vai hắn lập tức bị đâm thủng, vết thương còn có ánh sáng đen loé lên, làm tan tinh khí của hắn, khiến vết thương khó mà lành lại.
“Ta vẫn đánh giá thấp năng lực chiến đấu của ngươi”, Pháp Luân Vương cười khẩy, một chưởng đánh bay Diệp Thành.