Trên hư không, Âu Dương Vương và Đan Ma đại chiến khốc liệt, biển màu tím và khí ma sát che trời lấp bể, thanh thế mạnh mẽ.
Bên dưới động tĩnh cũng không hề vừa, Diệp Thành đê tiện mặt dày lần lượt vào vai một tên không chịu yên phận, hắn sát phạt vào trong rồi sát phạt ra ngoài khiến những tu sĩ ở cảnh giới không minh duy trì kết giới phải đau đầu.
Lại nhìn sang kết giới cửu cửu phong cấm, vì phía Đan Thần không ngừng công kích nên đã bị hổng một lỗ vả lại Đan Thần và Đan Nhất đã thành công sát phạt ra ngoài.
Mở cho ta!
Cả hai người hợp lức tế gọi ra một thanh sát kiếm tuyệt thế, bên ngoài một kiếm chém vào kết giới, sau đó lại lật tay lấy ra một kim đao cứ thế sát phạt về phía những tu sĩ ở cảnh giới Không Minh này.
Giết!
Kẻ mạnh của ma vực phẫn nộ ngút trời, hàng trăm tu sĩ ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong xông ra ngoài, người nào người nấy khí thế mạnh mẽ, uy lực nối liền với nhau khiến cho cả hư không rung chuyển.
“Mẹ kiếp, chiến”, Diệp Thành thiêu đốt tinh nguyên, khả năng chiến đấu tăng vọt, hắn giống như hồng hoang mãnh thú sát phạt tới, một mình gọi ra vài Âm Minh Tử Tướng ở cảnh giới Chuẩn Thiên.
“Giết”, phía Đan Thần cũng không nhàn rỗi, người nào người nấy lật tay lấy ra binh khí sát phạt về phía kẻ địch.
Rầm! Đoàng!
Trận đại chiến nổ ra khiến mặt đất và bầu trời rung chuyển.
Thế nhưng có thể thấy phía yếu thế hơn vẫn là bên Diệp Thành.
Nên biết rằng đối phương chính là hàng trăm kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong, chỉ còn thiếu một bước nữa là tới cảnh giới Chuẩn Thiên, rất nhiều người vốn dĩ đã có khả năng chiến đấu vượt cấp, số lượng áp chế tuyệt đối như vậy khiến phía Diệp Thành vô cùng thảm hại.
“Thời gian cũng hòm hòm rồi, quân cứu viện làm gì mà còn chưa tới chứ?”, Diệp Thành vừa né tránh những đòn công kích nhưng lại không dám sơ ý, chỉ cần một chiêu không để ý là sẽ trúng đại chiêu ngay lập tức.
Ở một hướng khác, phía Đan Thần cũng bị áp chế, mặc dù là luyện đan sư nhưng lại không giỏi chiến đấu, huống hồ đối phương lại chiếm ưu thế về số lượng nên bọn họ khó nhọc ứng phó, người nào người nấy máu me be bét.
“Huyền Nữ, không phải cô lạc đường rồi chứ?”, Diệp Thành mắng chửi, giây phút trước hắn còn nhìn thấy vài Âm Minh Tử Tướng của mình bị đánh tan nên cảm thấy vô cùng xót xa.
Trấn áp!
Không lâu sau đó, chín tu sĩ mạnh của ma vực bao vây Diệp Thành trên hư không, bọn chúng hợp lực tế ra cổ ấn màu máu trấn áp về phía Diệp Thành.
“Bớt doạ ta đi”, Diệp Thành hắng giọng gọi Hỗn Độn Thần Đỉnh ra lập tức đánh tan cổ ấn màu máu kia. Cửu Châu Huyền Thiên Đồ bay tới khiến chín tên kia lần lượt bị đánh lùi.
Sau khi trấn áp những tên này, Diệp Thành lại nhìn sang hướng Đan Thần, vì nếu đánh tiếp như vậy thì người nào cũng sẽ bị trọng thương.
Có điều quân chi viện của Đan Thành chưa tới thì tình hình lại khác, tới lúc đó cái gì mà Đan Ma, cái gì mà kẻ mạnh của ma vực thì dưới sự áp chế của số lượng tuyệt đối chắc chắn phải bỏ chạy ngay lập tức.
Quả nhiên hắn đưa mắt nhìn thì ở phía xa mây và sương cuộn trào, tiếng nổ ầm vang hư không, nghìn binh vạn mã đang phi tới, khí thế sục sôi, sát khí ngút trời.
“Quân chi viện tới rồi”, phía Đan Thần thở phào nhẹ nhõm, chiến đấu càng lúc càng hăng hơn.
Không lâu sau đó, tiếng hô chấn động vang vọng, đại quân của Đan Thành đã sát phạt tới, bao vây ma vực từ các hướng.
Rút!
Ngay lập tức, những kẻ mạnh của ma vực lập tức hô lên. Chiến cục hiện giờ rất rõ ràng, đại quân của Đan Thành đã tới, bọn họ ở thế yếu hơn, nếu như đánh tiếp thì toàn quân sẽ bị nhấn chìm ở đây là điều không phải bàn cãi.
Thế rồi phía ma vực lần lượt rút lui, không dám luyến tiếc mà chiến tiếp, bọn họ nhân lúc đại quân của Đan Thành chưa bao vây tới mà tháo chạy khỏi vòng vây.