Nghe vậy, Đan Ma lảo đảo một lúc, đã biết người phía đối diện là Âu Dương Vương trấn danh Đại Sở thì ông ta đương nhiên có phần kiêng dè, đó chính là một người với sức mạnh tuyệt thế đối đầu cả một điện, là người cùng thời đại với tiên tổ Đan Vương. Mặc dù ông ta có ma vương ngoại đạo pháp tướng nhưng Âu Dương Vương ở phía đối diện khiến ông ta không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Giết!
Quỳ Vũ Cương lại lần nữa ra lệnh.
Nghe vậy, Đan Ma nheo mắt tiến lên trước, tung một chưởng về phía Âu Dương Vương.
Âu Dương Vương thở dài từ từ vung tay, một chưởng đánh vào không gian, mặc dù chưởng đó trông rất bình thường nhưng lại ẩn chứa quá nhiều sự biến hoá, chính là đòn công kích dị thường.
Phụt!
Hai chưởng va chạm vào nhau, Đan Ma lập tức bị đánh lùi về sau.
Cũng giống như ông ta, ma vương ngoại đạo pháp tướng ở bên cạnh ông ta cũng lảo đảo lùi về sau vì cơ thể to lớn, bàn chân khổng lồ, mỗi một bước đi đều tạo ra cái hố lớn trên mặt đất.
Shhh!
Thấy cảnh này, Diệp Thành trốn đi bất giác hít vào một hơi khí lạnh, hắn vô thức nhìn Âu Dương Vương: “Tiến bối rốt cục có lai lịch gì mà lại mạnh kinh người như vậy chứ?”
Rầm! Rầm!
Khi Diệp Thành còn đang kinh ngạc thì Đan Ma đã lại lần nữa ra tay với từng đòn thần thông cái thế.
Còn Âu Dương Vương đã bước ra, xung quanh là biển cuộn trào, đòn đánh cái thế cứ thế cuốn Đan Ma và ngoại đạo pháp tướng của Đan Vương lên trời.
Rầm! Rầm!
Không lâu sau đó, trên hư không liên tiếp vang lên những tiếng nổ rầm trời, trận đại chiến hết sức hoành tráng.
Một bên, Đan Ma thân mang ma vương ngoại đạo pháp tướng ra tay với những bí pháp nghịch thiên, luồng khí ma sát cuộn trào ngưng tụ thành cả biển lớn, ông ta đứng trong đó giống như ma vương thực thụ.
Một bên Âu Dương Vương già nua bình thản vô thường, mặc dù ông ta ra tay rất nhẹ nhàng nhưng từng đòn đánh đều mang theo sự biến hoá của rất nhiều bí pháp thần thông, cho dù già rồi nhưng ông ta giống như thần vương cái thế vậy.
“Hôm nay đúng là được mở mang tầm mắt”, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn hư không, ông lão trong mắt Đan Ma và hắn với khả năng chiến đấu vượt xa sức tưởng tượng của hắn. Mặc dù chỉ kém ba cảnh giới nhỏ là tới cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong nhưng thực lực này đúng là chẳng khác gì cảnh giới Thiên.
“Núi cao còn có núi cao hơn”, Diệp Thành mải mê nhìn rồi bất giác tặc lưỡi.
Rầm! Đoàng!
Ở phía xa, bên trong kết giới cửu cửu phong thiên, phía Đan Thần và Đan Nhất vẫn đang bị trói chân, không có Đan Ma duy trì kết giới, áp lực của bọn họ giảm đi nhiều nên cấm chế trong kết giới cũng nằm trong phạm vi mà bọn họ có thể trụ được.
Thấy vậy, Diệp Thành thu ánh mắt về, hắn vung Bá Long Đao.
Chặn hắn lại!
Ngay lập tức liền có người hô lên.
Không lâu sau đó, mười mấy bóng người mặc y phục đen sát phạt từ tứ phương tám hướng tới, người nào người nấy đều ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong thực thụ.
“Đánh không lại Đan Ma chẳng nhẽ ta lại không đánh được các người?”, Diệp Thành hắng giọng, khí thế lên cao, hắn không hề tăng thêm phòng ngự, cứ thế cầm đao xông lên đâm vào cánh tay của tên mặc y phục đen khiến tên này đẫm máu sau đó hắn lật tay tung ra một chưởng khiến tên tu sĩ ở cảnh giới Không Minh thứ hai bay đi.
Phụt! Phụt!
Lúc này, đòn công kích của mười mấy tu sĩ ở cảnh giới Không Minh cũng đã tới, có kiếm mang, chưởng ấn, có chưởng ảnh, thần thông bất phàm lần lượt đánh vào cơ thể Diệp Thành.
Diệp Thành phun ra máu, đại chiêu hắn ấp ủ từ trước cũng được tung ra, đó chính là kết giới Thái Hư Long Cấm, ngay lập tức khiến cho mười mấy tu sĩ ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong bị phong ấn ở trong đó.
“Đợi ở trong đó đi”, Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng bước ra cả trăm trượng sát phạt xuống bên dưới kết giới.
Khốn khiếp!
Thấy Diệp Thành sát phạt tới, hai mươi tu sĩ ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong liền sát phạt tới.
Các ngươi giỏi.
Diệp Thành không nghĩ gì nhiều lập tức quay người rút lui. Mặc dù hắn có thực lực có thể trảm cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng cũng không thể chặn lại nổi hai mươi tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên cùng hợp lực vây bắt.
Đi đâu?
Diệp Thành đương nhiên sẽ không để bọn họ lại lần nữa quay về giam phía Đan Thần lại, hắn quay phắt người sát phạt về sau, không nói lời nào cứ thế vung đao trảm khiến những người kia phản ứng không kịp lập tức có kẻ bị chém bay đầu.
Thấy vậy, những tu sĩ này càng thêm phẫn nộ, lại lần nữa sát phạt lên.
Nhìn cảnh tượng này, Diệp Thành quay đầu bỏ chạy.
Tiếp sau đó, chính là màn phát huy tinh thần mặt dày của hắn. Các người đuổi theo ta cũng được thôi nhưng muốn quay về duy trì kết giới thì xin lỗi, gia đây không cho ngươi đi đấy.