Tiên Sinh, Cà Vạt Của Ngài Lỏng Rồi!

Chương 36: Anh chính là anh hùng vô song của cô!



Edit: Phương

Bea: Crashpike

Xe của Lục Trạch Nhất rẽ trái rồi rẽ phải, cuối cùng cũng dừng lại bên cạnh một cái ngõ nhỏ.

Sở Dung nhớ rõ, đây là nơi mà cô đã gặp những người đã truy lùng lần trước, bên cạnh chỗ này là một tiệm đồ nướng.

Lục Trạch Nhất vừa xuống xe, bước nhanh đi vào bên trong.

Sở Dung nhanh chóng chạy xuống xe, mới đi được hai bước thì tài xế phía sau đã hét lên: "Này cô, cô còn chưa trả tiền xe cho tôi mà.''

Sở Dung vỗ đầu nhớ lại.

Cô nhét nhanh 20 tệ vào tay tài xế, xua tay nói nhỏ: "Không cần thối tiền thừa lại đâu.''

Nói xong, nhanh chân chạy vào trong ngõ nhỏ.

Vừa nãy bác tài xế mới kêu lên có lẽ anh không nghe được.

Lục Trạch Nhất đi một bước, Sở Dung ở phía sau đi y chang như vậy, cô luôn cố giữ một khoảng cách nhất định với anh.

Lục Trạch Nhất vừa dừng lại trước mặt người thứ ba, Sở Dung dựa vào hàng rào, nheo mắt lại để có thể nhìn rõ hơn.

Lục Trạch Nhất Nhất: "Tới rồi?"

Đây đúng là vị trí tuyệt vời để thích hợp nghe lén. Trái tim của Sở Dung bắt đầu đập nhanh hơn so với bình thường.

Anh ta ngẩng đầu lên, trong lúc nhất thời, trong đầu cô như sắp bị nổ tung.

Cô sẽ nhớ khuôn mặt này đến suốt đời. Sở Dung khiếp sợ nhìn vào khuôn mặt của những người đó.

Làm thế nào mà?

Làm thế nào mà bọn họ có thể xuất hiện ở đây?

Mấy người đàn ông kia đánh giá Lục Trạch Nhất Nhất từ trên xuống dưới.

Sở Dung không thể kiểm soát được đầu óc của mình bắt đầu nhớ lại, ngón tay cô bắt đầu run bần bật.

Trên thực tế, có một nguyên nhân khác khiến cô và Thích Lam có thể thân thiết với nhau đến như vậy.

Trước khi gặp Thích Lam, hồi đó Sở Dung vẫn còn học cấp 3, cô đã từng bị bạo lực học đường.

Tát, chảy máu, đánh nhau.

Sở Dung bịt miệng lại, sợ mình phát ra tiếng động.

"Lần trước anh là người nhờ ai kia hẹn gặp bọn này à?".

Người đàn ông cắt đầu ba phân đang đứng đầu nheo mắt hỏi:

"Các anh tìm chúng tôi để làm gì?''.

"Không nhớ rõ tôi là ai?" Lục Trạch Nhất khẽ nói một tiếng, cười nói: "Xem ra lần trước xuống tay vẫn còn nhẹ nhỉ".

Lần trước sao?

Vô số suy nghĩ diễn ra trong đầu Sở Dung

Làm thế nào mà Lục Trạch Nhất biết được bọn họ?

Sắc mặt của ba người dần trở nên nghiêm túc, người đàn ông khoác áo màu xám phía sau đi về phía trước, thấp giọng nói: "Anh ta là Lục Trạch Nhất"

"Xem ra cậu vẫn còn nhớ tôi" Lục Trạch Nhất cười với hắn ta, bảo: "Tôi đây lấy lòng vinh dự.''

"Chúng tôi cũng chưa làm cái gì", người mặc áo khoác màu xám cười nói, " Quá khứ cũng đã qua lâu như vậy rồi, làm gì mà nghiêm túc vậy hả? Anh bạn"

"Tôi đã nói rồi, đừng xuất hiện trước mặt cô ấy nữa''

Lục Trạch Nhất Nhất lắc đầu: "Hơn nữa chúng ta cũng không phải bạn bè gì."

Sắc mặt mấy người đàn ông dần dần thay đổi

Lục Trạch Nhất Nhất thấp giọng nói: "Tôi nghe nói gần đây mấy anh đang làm việc cho một công ty trò chơi''

"Làm sao?", người đàn ông phía trước hỏi, "Muốn tham gia vào hả?''

"Tôi không biết Khải Tiến cho mấy người bao nhiêu tiền, cũng không muốn biết." Lục Trạch Nhất đưa tay ra, dùng đầu ngón tay gõ mạnh vào đầu ba người: " Nhưng mà, mấy người thì tuyệt đối không được phép xuất hiện ở trước mặt cô ấy"

"Vì cái gì?" người đàn ông với mái tóc bím hỏi, " Chắng ai ngu đến mức tiền tới tay còn không muốn lấy."

"Đừng tưởng rằng tôi không biết mấy anh ở quán bar muốn làm trò mèo gì." Lục Trạch Nhất không chút để ý và khuy tay, " Có hai cách, cho các anh chọn."

Người đàn ông có bím tóc nghe vậy lập tức nổi giận: "Đừng tưởng mày giỏi mà lên mặt, hồi cấp ba mày có thể đánh bại bọn tao, không phải bây giờ cũng vậy."

Người đàn ông mặc chiếc áo khoác lông màu xám đưa tay ngăn hắn ta lại.

"Thế sao?" Lục Trạch Nhất cười nhạt " Sao không thử một chút?''

"Học sinh trung học đánh nhau vài cái là chuyện bình thường". Người đàn ông phía trước nói: "Có khi Sở Dung còn không nhớ, sao mày cứ làm quá lên làm gì?"

Làm sao mà không nhớ được cơ chứ.

Tiếng cười đùa giễu cợt từ những người xung quanh.

Một cái tát vào mặt.

Cơn đau từ ngón chân, bắp tay, đầu gối

Giống như con rắn nhỏ đang gặm nhấm huyết quản của Chu Dung, ghê tởm, bàng hoàng, do dự, mọi cảm xúc phức tạp lẫn lộn vào với nhau, lấp đầy cả trái tim.

"Bốp"

Một cái tát giáng vào mặt, tai cô như bị ù đi.

"Mày còn dám chạy" Cô gái đứng trươc mặt hét lớn lên một tiếng, đưa tay ra "Tiền đâu?"

Sở Dung nắm chặt lấy cặp sách.

Đó chỉ là phí sinh hoạt của cô trong một tuần này, không thể đưa cho cô ta.

"Đưa tiền ra mau!"

Nữ sinh tóc ngắn trước mặt lắc lắc đầu, đưa tay cướp lấy cặp sách của Sở Dung

"Không được." Sở Dung ôm chặt đồ trong người

"Còn dám cãi lại" cô ta trợn tròn mắt, lại tát Sở Dung thêm một cái.

"Chờ đã nào" cô gái bên cạnh vươn tay, cười ngọt ngào, thậm chí còn nhẹ nhàng vén tóc hai bên má Sở Dung ra sau tai, " Đánh như thế này này."

Đừng mà!

Sở Dung hoảng sợ nhìn mấy người trước mặt, cô ép chặt lưng mình vào bức tường phía sau, như muốn tìm cách thoát ra khỏi nơi này.

"Mày nghĩ rằng nơi nhỏ xí này còn có ai nữa sao?". Cô gái tóc ngắn khịt mũi tát mạnh vào mặt Sở Dung.

Mặt Sở Dung nhanh chóng sưng lên, đau rát khiến nước mắt cô chảy ra.

Vì cái gì mà lại như vậy

"Nhìn bộ dạng cô ta kìa!" Cô gái vừa vuốt tóc Sở Dung vừa cười vừa nói "Thật là ngu ngốc"

Nói xong, cô nhấc chân đá mạnh vào bắp chân của Sở Dung

Sở Dung suýt nữa khuỵu xuống.

"Bọn em vội vàng làm gì" Nam sinh phía sau uể oải nói: "Anh đây không thích người hung hăng"

"Nhưng em muốn đi mua đồ ăn vặt.". Cô gái phía trước cười quyến rũ nói

"Biết rồi, biết rồi, nhìn anh mà học hỏi"

Cậu ta đưa tay giật lấy cặp sách của Sở Dung, giơ chân đá mạnh vào bụng cô

Sở Dung khẽ "A" một tiếng, thân thể mềm nhũn, cô buông lỏng tay, ngồi bệt xuống đất

"Như vậy không phải là được rồi sao?" Nam sinh cười đùa, "Đúng là ngu ngốc"

Khóa cặp sách bị bọn họ xé toạc, sách vở, túi đựng bút,... đều bị đổ ra ngoài, "Rầm" một tiếng rơi vãi hết lên trên mặt đất

Chứng ù tai ngày càng trầm trọng

Ai sẽ cứu cô đây?

Nữ sinh kia cúi xuống nhặt ví, lấy ra một cọc tiền bên trong rồi nhét vào túi áo khoác của mình.

"Đừng có mà quên, mai lại đem tiền tới đây" Cô ta giơ tay ném thẳng chiếc ví rỗng vào mặt cô " Nếu không bọn tao sẽ đánh chết mày"

Nói xong, bọn chúng cười vang lên rồi bỏ đi

Sở Dung nhìn đống hỗn độn khắp nơi, cảm thấy khắp người đau âm ỉ.

Cô từ từ quỳ xuống ôm lấy đầu gối

Giòi bò lúc nhúc liên tục xuất hiện trong sữa, gián bất ngờ bò ra khỏi ngăn bàn, đang đi thì bất ngờ có chân ngáng qua, thậm chí còn bị nhốt vào nhà vệ sinh nam

Vào thời điểm đó, ngay cả giáo viên cũng nhận rằng có điều gì đó không ổn đối với cô.

Nói chuyện nhiều lần, gọi điện cho phụ huynh, đến phòng giáo vụ, là chuyện bình thường như cơm bữa đối với Sở Dung

Ngẩng cao đầu, chúng háo hức chạy giữa các giáo viên, bộ dạng ngoan ngoãn cười đùa ầm ỉ.

Đối mặt với uy hiếp, Sở Dung chỉ có thể cúi đầu không nói gì

Bởi vì cô biết rằng nếu cô nói ra, cô sẽ bị bọn họ trả thù kinh khủng hơn nữa

Lòng tự trọng của Sở Dung bị thứ gì đó tấn công từng chút một.

Không ai biết, lúc đó thứ cô muốn chỉ là chết đi.

Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, tất cả những thứ này đều biến mất, cô cũng sẽ không bao giờ muốn gặp lại nhóm người đó nữa

Cho đến nửa sau của học kỳ, xung quanh cô mở rất nhiều lớp học võ, cuối cùng cô quyết tâm đi học nhu đạo.

Số tiền học nhu đạo là do mẹ cô để lại, một người phụ nữ sống tằn tiện.

Cho đến bây giờ, mẹ cô vẫn không biết những gì cô đã từng trải qua

Mắt Sở Dung nhòe đi, cô lau hai lần, lại nhòe lần nữa.

Mẹ cô đã làm việc rất vất vả, mẹ đã cố gắng xoay xở để sống tốt, giờ đây con gái mẹ đã trưởng thành rồi vậy nên mẹ không nên biết điều này.

"Đã lâu như vậy, mày còn chưa quên sao?" Người đàn ông nói "Chậc chậc", "Mày thích cô ta đến như vậy hả?"

"Vậy nếu bọn tao xuất hiện trước mặt cô ta thì sao?" Người đàn ông để tóc dài lạnh lùng nói: "Cô ta xứng đáng bị như vậy, ai bảo cô ta ngu xuẩn"

Lục Trạch Nhất Nhất vung tay đấm thẳng vào mặt hắn ta.

"Lau sạch sẽ cái miệng của mày lại."

Lục Trạch Nhất Nhất biết cô từ hồi cấp ba?

Tại sao cô không có bất kỳ ấn tượng nào về anh hết vậy?

Tên tóc xù phía sau đẩy vai anh ta bước lên trước, gay gắt hét: "Mày muốn đánh nhau à?"

"Trước đây mày đánh không lại tao, bây giờ cũng chẳng khác gì đâu."

Lục Trạch Nhất cười lạnh lùng: "Ba chúng mày cũng lên."

Sở Dung che miệng, khóe mắt cay cay.

Cô chưa bao giờ thấy một Lục Trạch Nhất Nhất như thế này.

Xúc động, khinh thường, tà khí.

Anh đang bảo vệ cô.

"Mày nghĩ mày mạnh tới mức nào!" Người đàn ông với mái tóc xù giơ nắm đấm lên.

"Này!"

Người đàn ông mặc áo khoác xám đứng ở giữa muốn dừng cuộc chiến, nhưng bị người bên cạnh ra đẩy sang một bên.

"Đừng có đứng đây chắn đường tao!"

Cảnh tượng càng ngày càng mất kiểm soát, Lục Trạch Nhất nắm lấy vai người kia, một cú xoay ngang, người đàn ông kia ngã xuống đất.

Lục Trạch Nhất đã từng tập võ.

Lần trước cô không nhìn thấy rõ, lần này nhìn thấy, rõ ràng anh cũng đã từng tâp nhu đạo.

Những cú đấm của Lục Trạch Nhất không có ngoại lệ tất cả đều đáp xuống mặt của bọn họ.

Lục Trạch Nhất vừa đánh vừa nói: "Nếu mày dámg làm phiền cuộc sống của cô ấy, tao mặc kệ Khải Tiến trả cho mày bao nhiêu, tao để cho mày kiếm bao nhiêu cũng được, lấy mạng mà kiếm!"

Sở Dung che chở miệng, cúi người xuống dọc theo chân tường đi lùi về sau.

Cô từ đi chậm từng bước rồi đi nhanh hơn cuối cùng dùng hết sức mình mà chạy.

Tất cả những chuyện trước trước đây như được mở khóa hiện ra trước mắt cô.

Những chuyện này giống như vết thương không thể lành, bị che giấu đến cả Thích Lam cũng không biết.

Hồi cấp ba Sở Dung chỉ có một người bạn.

Tên cô ấy là Tần Du.

Nếu không có cô ấy, chắc chắn Sở Dung sẽ không được như bây giờ.

Nhìn khung cảnh phía sau, điện thoại của Sở Dung rung mấy lần, cô cũng không trả lời.

Người lái xe phía trước không ngừng nhìn cô từ kính chiếu hậu, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Cô gái nhỏ, sao vậy?"

Sở Dung lau nước mắt lắc đầu: "Không có gì."

Giọng cô khàn khàn lại khô khốc.

"Bác ơi, cho con đến công ty Càn An ạ."

"Được."

"Nào, nhìn khuôn mặt xinh đẹp này đi, ha ha."

"Bốp!" Một cái tát thật lớn.

Đầu Sở Dung choáng váng một lúc.

"Mày còn dám đánh trả!" Nữ sinh kia hét lớn: "Đánh nó cho tao!"

Không biết chân ai đạp lên đầu gối cô.

Tóc cô bị ai đó túm lấy, nước khoáng theo mặt cô chảy xuống áo quần.

Đầu ngón tay Sở Dung run rẩy.

Hóa ra là Lục Trạch Nhất đã cứu cô sao?

Anh đã giấu cô bao nhiêu chuyện, sao đến giờ cô vẫn không biết gì cả?

Một lúc sau, khi cô sắp đến công ty, Sở Dung mới tiếp điện thoại: "Em nghe ạ!"

Là Nghê Duyệt.

"Em ăn trưa cũng hơi lâu rồi đấy?"

"Em xin lỗi." Sở Dung giải thích.

Bên kia dừng hai giây, sau đó lại hỏi: "Em khóc sao?"

Sở Dung vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói lời nào.

"Điều chỉnh tâm trạng cho tốt." Nghê Duyệt thở dài nói, "Chị cũng không còn lựa chọn nào khác, Sở Dung, đừng hận chị."

Mọi chuyện lần lượt như đĩa bay từ trên trời rơi xuống, đánh vào mặt đầy những vết thương, khiến cô không kịp trốn tránh.

Cúp điện thoại không bao lâu, xe đã dừng lại.

Sở Dung mở gương ra, vừa rồi cô dặm lại một chút kem che khuyết điểm dưới mắt, không để người khác nhìn ra mình vừa mới khóc.

Sau thanh toán tiền xong, Sở Dung vội vã đến công ty.

Hiệu quả làm việc một buổi chiều của Sở Dung làm cao đến bất ngờ, cô vừa chuẩn bị tan làm thì Lục Trạch Nhất gọi điện tới.

Nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, Sở Dung vẫy vẫy ngón tay, sau đó bắt máy: "Em nghe đây?"

"Hôm nay anh có chút việc phải xử lý, có lẽ sẽ tới đón em hơi trễ," âm thanh bên kia của Lục Trạch Nhất vẫn từ từ dịu dàng, anh hỏi, "Em đứng đợi anh một xíu nhé?"

"Hôm nay em sẽ tan làm sớm," Sở Dung cố gắng hết sức không để lộ ra giọng mình không khác như bình thường, "Có lẽ em sẽ ghé siêu thị mua một ít đồ, nên hôm nay anh không cần tới đón em đâu."

Lục Trạch Nhất im lặng một lúc lâu mới cất lời: "Em cảm thấy trong người có chỗ nào không khỏe hả?"

"Không ạ." Sở Dung nói.

"Chuyện của Nghê Duyệt anh đã đoán trước được mà không nói em biết, là lỗi của anh," Lục Trạch Nhất an ủi cô, "Em đừng nghĩ nhiều."

"Em biết rồi," Sở Dung nhẹ giọng nói, "Hôm nay em định sẽ nấu cơm đợi anh về, qué qua mua ít đồ ăn rồi sẽ về nhà."

Sau ba phút nghiền ngẫm, Lục Trạch Nhất cuối cùng cũng đồng ý, còn dặn cô đi lại cẩn thận.

Sở Dung gật gật đầu, chợt nhận ra Lục Trạch Nhất không nhìn thấy được nên vội vàng đáp lại: "Được."

Sau khi làm xong, Chu Dung không ở lại lâu, ghé siêu thị mua ít rau, sau đó bắt taxi trở về nhà Lục Trạch Nhất.

Anh vẫn chưa về.

Sở Dung cất đồ đạc đi, rồi bật đèn.

Chiếc chìa khóa hôm qua Lục Trạch Nhất đưa cho cô, không nghĩ tới hôm nay đã phát huy tác dụng.

Sở Dung hít một hơi thật sâu, thay dép đi trong nhà, chậm rãi đi về phía phòng làm việc của Lục Trạch Nhất.

Anh có bí mật giấu cô.

Sở Dung cầm tay nắm cửa, cô nghe thấy tiếng tim mình đập nhanh, từng tiếng từng tiếng một.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.