"Làm sao vậy?" Lục Trạch Nhất dường như nhìn ra Sở Dung không vui, một bên hỏi một bên đi đến ôm cô.
"Chờ một chút." Sở Dung đẩy ra.
Lục Trạch Nhất hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Anh đang giấu em chuyện gì phải không?" Sở Dung nhìn thẳng vào mắt anh.
Lục Trạch Nhất sững người.
"Có hay không?"
Lục Trạch Nhất hỏi, "Em đã biết những gì?"
Sở Dung nheo mắt, không nói gì.
Nhiệt độ trong mắt Lục Trạch Nhất lạnh xuống, anh hít sâu một hơi, hỏi tiếp: "Có phải là đã có người tìm em?"
Không khí trong nháy mắt trở nên ngột ngạt.
Gia hỏa này có chút kì quái.
Sở Dung dứt khoát hỏi: "Anh có phải là đã sớm biết chuyện Nghê Duyệt vu oan hãm hại em?"
Dùng ngón chân cô cũng có thể đoán được động cơ của Nghê Duyệt.
Đơn giản là cô ấy đã sớm nhìn ra được mối quan hệ giữa cô và Lục Trạch Nhất, muốn để Lục Trạch Nhất sớm về làm việc cho Càn An.
Lục Trạch Nhất cũng biết điều này nên đã đến Càn An vào ngày hôm sau.
Nhưng anh vốn dĩ có thể tránh được dòng nước đục này.
Cái tên ngốc này.
Lục Trạch Nhất thở phào nhẹ nhõm, nói: "Em làm anh sợ muốn chết."
Anh lại ôm cô lần nữa, lần này Sở Dung không trốn.
Anh ôm rất chặt, giống như đang ôm người may mắn sống sót sau tai nạn.
Sống sót sau tai nạn?
Sở Dung vùi đầu vào trong ngực anh, vì sao cô lại nghĩ như vậy.
Trước đó Lục Trạch Nhất đã từng nói, đúng là có một số điều cô vẫn chưa biết, nhưng điều đó không có nghĩa là Sở Dung không tò mò.
"Lục Trạch Nhất."
"Ừm?"
"Em muốn hiểu rõ anh."
Lục Trạch Nhất "Ừm" một tiếng, nói "Anh biết."
Sở Dung giơ tay ôm lại anh, giọng nghèn nghẹn: "Sao anh lại tới?"
"Tới xem em."
"Mới không gặp đã ngỡ như cách ba thu sao?" Sở Dung xoa xoa cổ của anh, "Xem ra anh càng ngày càng thích em, có phải là anh cảm thấy đời này không có em không được hay không?"
Lục Trạch Nhất cười nhẹ, anh trả lời: "Nghê Duyệt bảo anh đến xem tài liệu mới." Anh lấy từ trong túi ra một hộp trang sức, mở nó ra, bên trong là một chiếc vòng tay màu trắng làm bằng ngọc bích.
"Thuận tiện tới đưa tín vật đính ước."
Trời đất ơi.
Sở Dung hỏi: "Anh như này là muốn giữ em ở bên cạnh anh?"
Lục Trạch Nhất nghiêng đầu hôn lên khóe miệng cô, thấp giọng nói: "Thích không?"
A?
Sao gia hỏa này đột nhiên lại trở lên dịu dàng, trêu chọc người như vậy?
Đây là phạm quy đó, có biết không hả?
Sở Dung cảm thấy rất vừa ý, vươn tay: "Xem anh có tâm như vậy, em miễn cưỡng mà thích một chút."
Lục Trạch Nhất nhéo nhéo tay cô, khẽ thở dài một tiếng, vừa đóng hộp lại vừa nói: "Không đeo được, hình như là hơi nhỏ."
Cái gì?
Sở Dung lập tức ngăn cản động tác của anh.
"Anh chê em béo."
Lục Trạch Nhất: "......"
Sở Dung nhịn không được cầm chiếc vòng trong tay, nghiêm túc dạy dỗ anh: "Nếu đã tặng cho em, sao có chuyện lấy lại được?"
Sở Dung nói, sau đó như để chứng minh, cô trực tiếp đeo nó lên tay mình.
Ừm.......
Chiếc vòng ngọc bích mắc kẹt ở cổ tay của cô.
Cô cố gắng cả nửa ngày mà vẫn không thành công.
Sở Dung nói: "Hình như hơi nhỏ."
Làm sao bây giờ, bầu không khí có chút xấu hổ.
Lục Trạch Nhất không nhịn được cười.
Nhìn xem nhìn xem, có điểm nào ra dáng một đại luật sư.
"Nhưng anh, với tư cách là người theo đuổi em, ngay cả mua thứ này cũng không xong."
Sở Dung hừ một tiếng, đầu cũng không ngoảnh lại, đi về phía cửa.
Lục Trạch Nhất đi theo.
Hai người họ dưới ánh nhìn chăm chú của đám đông, đi đến trước cửa văn phòng Nghê Duyệt.
Sở Dung dẫn đầu mở cửa đi vào.
Cô phải hỏi Nghê Duyệt một chút, bằng không cô sẽ bị đè nén đến chết.
Lục Trạch Nhất thuận tay đóng cửa lại.
"Hai người cùng nhau đến đây?"
Nghê Duyệt ngẩng đầu, nói: "Công ty chúng ta có quy tắc bất thành văn, Sở Dung, với chị thì không sao nhưng đối mặt với những lãnh đạo khác thì phải cẩn thận."
Sở Dung im lặng.
"Sao vậy," Nghê Duyệt đặt tài liệu trong tay xuống, "Em có chuyện gì?"
"Tại sao?" Sở Dung hỏi.
Nghê Duyệt dường như ý thức được cái gì, khóe miệng chậm rãi giãn ra.
"Chị Nghê, em chưa bao giờ coi chị là cấp trên của em. Kể từ khi em vào Càn An, chị đã đưa em theo cùng, trong phương diện này chị là thầy của em."
Sở Dung nói từng chữ: "Em chỉ muốn biết, lúc chị đăng bức ảnh lên, chị rốt cuộc đang nghĩ cái gì."
Nếu Nghê Duyệt là người vu hãm cho cô, vậy thì tất cả mọi chuyện đều có thể giải thích.
Vì sao những lãnh đạo khác chưa từng hỏi chuyện cô?
Vì sao những lạnh đạo cấp cao không hoài nghi cô?
Bởi vì tất cả đều là Nghê Duyệt để cho mọi người xem.
"Em đã biết." Nghê Duyệt ngửa người ra sau, ánh mắt hai người chạm nhau.
Sở Dung "Ừm" một tiếng.
"Vậy để chị nói cho em biết, với tư cách là thầy của em, đây là một bài học mà chị dạy cho em." Nghê Duyệt bình tĩnh nói, "Trên thương trường đừng dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai."
Bao gồm cả chị?
Sở Dung tiến lên trước hai bước, Lục Trạch Nhất giữ cô lại.
"Bây giờ là thời điểm quan trọng nhất đối với Càn An. Cho dù chị phải dùng cách nào thì chị cũng phải kéo bằng được cậu ấy đến làm việc." Ngữ khí của Nghê Duyệt dịu lại, "Chúng ta phải phân biệt rõ ràng giữa việc công và việc tư."
Hay cho câu công tư phân minh.
Sở Dung cười lạnh một tiếng, nói: "Được, hai người có cuộc họp, em không quấy rầy công việc của hai ngươi."
"Sở Dung." Lục Trạch Nhất thấp giọng gọi tên cô.
Sở Dung nhìn anh một cái, vô cớ nổi giận.
"Người ta nói luật sư là người thông minh nhưng em thấy anh là người ngốc nhất."
Sở Dung giơ chân đá anh một cái, lực đạo không nặng không nhẹ.
Lục Trạch Nhất: "....."
Sở Dung "Phanh" một tiếng đóng sầm cửa lại.
Những người xem náo nhiệt ở bên ngoài thấy có gì đó không đúng, lập tức cúi đầu.
Người ta thường nói rằng những người tức giận thì hiệu suất công việc cũng không thấp, quả nhiên, Sở Dung đã giải quyết xong hai phần ba số tài liệu trong gần một buổi sáng.
Đến giờ ăn trưa, Lục Trạch Nhất vẫn chưa ra khỏi văn phòng của Nghê Duyệt.
Văn phòng của Nghê Duyệt là nửa trong suốt, Sở Dung có thể nhìn thấy, hai người họ đang nghiêm túc bàn về điều gì đó.
Họ đã duy trì trạng thái này trong một thời gian dài.
Một số đồng nghiệp xung quanh đã hẹn nhau đi ăn cơm, Sở Dung thả chậm động tác, một bên thu dọn đồ một bên nhìn người đàn ông bên trong. . Đam Mỹ H Văn
Từ bên phía Sở Dung nhìn sang, góc nghiêng của Lục Trạch Nhất vừa soái khí lại rắn rỏi, thực sự rất đẹp.
Không thể không nói, dáng vẻ khi đang làm việc chăm chỉ của người đàn ông thực sự là dáng vẻ đẹp trai nhất.
Lục Trạch Nhất dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, đột nhiên quay đầu lại.
Sở Dung không kịp trốn, ánh mắt của hai người chạm nhau trên không trung.
Chết tiệt.
Cả người Sở Dung run lên, vội vàng cầm điện thoại trên bàn, xoay người đi về phía cửa.
Đúng là yêu nghiệt.
Cô còn chưa đi được vài bước, phía sau đã xuất hiện tiếng bước chân quen thuộc.
Bước chân của Sở Dung càng lúc càng nhanh, vừa vào thang máy liền dùng sức ấn nút đóng cửa lại.
Một bàn tay với những khớp xương rõ ràng đã ngăn thang máy đóng lại.
Tay dài quá nhỉ?
"Vội vậy sao? thực sự rất vội.
Sở Dung làm như không có chuyện gì xảy ra, ngửa đầu dựa vào một góc thang máy.
"Em muốn ăn cái gì?" Lục Trạch Nhất hỏi.
Sở Dung không trả lời.
"Sở Dung."
Cô không chút để ý lấy điện thoại di động ra chơi, bày ra dáng vẻ không thấy, không nghe, không nói, không biết.
"Anh thấy bên cạnh có quán lẩu cay tê cũng không tồi."
Sở Dung buột miệng thốt ra: "Đó là lẩu chua cay."
"Vậy sao?" Lục Trạch Nhất mỉm cười, "Xem ra anh đã nhớ nhầm rồi."
Chết tiệt.
Gia hỏa này đúng thật là ma quỷ.
"Em không muốn nói chuyện với anh." Sở Dung nói: "Em đang rất là tức giận."
"Ôm một cái cũng không được hưm?"
Lời vừa dứt, cửa thang máy truyền đến một tiếng "bíp" rồi mở ra.
"Anh không có cơ hội đâu, Lục tiên sinh." Sở Dung bước ra.
Đồ ngốc.
Có một câu nói gọi là......
Đừng nói chuyện, hãy hôn em.
Lục Trạch Nhất dựa vào khuôn mặt không góc chết của mình, thành công đưa Sở Dung đến cửa hàng lẩu chua cay.
Hừ......
Tức giận không quan trọng bằng bữa trưa.
Sở Dung gắp một cái bánh gạo to cỡ một tấc trong bát, dùng răng cắn một cái lỗ, chỉ để lại một đường viền trắng.
"Anh xem," cô đem lỗ thùng nhắm vào Lục Trạch Nhất, "Trông giống như một bức ảnh nhỏ."
Lục Trạch Nhất nói, "Em có trí tưởng tưởng phong phú nhỉ."
Các nhà thiết kế trò chơi thường có trí tưởng tượng rất phong phú.
Sở Dung nói: "Em sẽ coi như anh đang khen em."
Sở Dung lại ăn mấy ngụm, nhịn không được rung đùi tán thưởng nói: "Lẩu chua cay quả thực là món ngon nhất thế giới."
Lục Trạch Nhất yên lặng ăn nốt miếng bắp cải tím đang kẹp trên đũa, sau đó anh nhẹ nhàng phản bác: "Không, thịt nướng BBQ mới ngon nhất."
Có lý.
Sở Dung gắp lấy cánh gà trong bát anh, vừa gắp cánh gà vừa nói: "Nể tình những lời này của anh, em tạm thời tha thứ cho anh."
Cô đúng là một tiểu thiên sứ biết đồng cảm với người khác.
Một bữa lẩu chua cay liền có thể thu phục cô.
Ai tìm cô làm bạn gái thì đời này coi như kiếm được món hời rồi.
Khóe miệng Sở Dung tê cay đỏ bừng, lúc cô chuẩn bị ăn xong, điện thoại di động của Lục Trạch Nhất nhận được một cuộc điện thoại.
"Xin chào?" Anh tiếp điện thoại.
Sở Dung vẫn tiếp tục vật lộn với thức ăn.
Lục Trạch Nhất nói hai tiếng "Ừm" với đầu dây bên kia, sau khi cúp điện thoại, nói: "Anh có chút việc, có lẽ phải đi trước."
Hả.
Sau khi Sở Dung nhai xong đống đồ trong miệng, cô miễn cưỡng nhìn anh.
Lục Trạch Nhất tùy ý từ bên cạnh lấy ra một tờ giấy: "Em hãy làm tốt công việc, đừng tức giận như một đứa trẻ, biết không?"
Sở Dung khịt khịt mũi.
Lục Trạch Nhất ngoắc ngoắc ngón tay với cô: "Lại đây."
Hả?
Chẳng lẽ giống như trong các bộ phim truyền hình Hàn Quốc, cơm nước xong sẽ lau miệng cho cô sao?
Trời ơi, thật là lãng mạn.
Sở Dung ngoan ngoãn nghiêng người đến gần.
Đúng như cô nghĩ, Lục Trạch Nhất cụp mắt xuống, cầm tờ giấy cọ vào môi cô, toàn bộ quá trình đều rất nhẹ nhàng và kiên nhẫn.
Sở Dung mở to đôi mắt, nhìn anh không chớp mắt.
Người đàn ông này giờ là của cô.
Thật vui mừng.
Muốn gục ngã.
"Bỏ cái ý định xấu xa của em đi." Lục Trạch Nhất nói, "Hôm qua em nghịch chưa đủ sao?"
Sở Dung nói, "Em hối hận."
"Em hối hận điều gì?"
"Đáng ra em nên ăn anh từ sớm." Sở Dung nghiêm túc nói.
Lục Trạch Nhất cười thành tiếng, nói: "Em về sau đừng gọi là Sở Dung nữa, đổi tên thành Sở Túng Túng đi."
*Sở Túng Túng (楚怂怂): Túng Túng ở đây có nghĩa là nhát gan, ý nam chính ở đây có nghĩa là bảo nữ chính đổi tên thành Sở Nhát Gan đi
Hừm, anh dám coi thường cô.
Sở Dung nhớ tới ngày hôm qua, bây giờ hai chân vẫn còn run rẩy, hai phút đồng hồ không nặn ra được một lời phản bác.
Lục Trạch Nhất vò nát tờ giấy đã lau, Sở Dung cho rằng mọi chuyện đã kết thúc, đang định lùi về, ai ngờ Lục Trạch Nhất lại túm lấy cổ cô.
Hả?
Lục Trạch Nhất dùng sức hôn cô thật mạnh.
Môi của Sở Dung lại lần nữa bóng nhờn.
"Vẫn cứ đẹp như vậy."
Lục Trạch Nhất từ bên cạnh lấy ra một tờ giấy, nhàn nhã lau sạch sẽ miệng cho mình.
Chết tiệt.
Sở Dung hóa đá.
Mắt nhìn thấy Lục Trạch Nhất đã đi ra ngoài, Sở Dung xách túi xách vội vàng đi theo.
Cô có thính giác cực tốt, vừa mơ hồ nghe thấy từ "trói" trong điện thoại di động của anh.
Không lẽ Khải Tiến lại làm ra chuyện xấu gì?
Lục Trạch Nhất sống lưng thẳng tắp, áo gió tung bay, lộ ra vẻ kiên nghị cùng lạnh lùng.
Gia hỏa này có phải đã từng đi lính?
Khí chất thật sự là quá tốt.
Đôi mắt Sở Dung không nhịn được cong lên, phảng phất như có bong bóng màu hồng bắn ra từ trong mắt cô.
Chờ đã, sao cảnh tượng bây giờ lại quen thuộc đến vậy?
Sở Dung âm thầm đi theo, thầm nghĩ, chuyện này giống như đã từng xảy ra.
Lục Trạch Nhất lên xe taxi, anh hình như đang rất gấp, hoàn toàn không quay đầu nhìn lại phía sau.
Sở Dung cũng tùy ý vẫy một chiếc taxi, vừa thắt dây an toàn vừa chỉ vào chiếc xe phía trước, nói: "Đuổi theo chiếc phía trước."
Pass chương 36: Người đã chụp ảnh rồi vu hãm cho nữ chính là ai